Page 33 - Tạp chí Lang Bian
P. 33

bề  bộn  và  đám  hành  khách  lao  phơ,  đôi  mắt  u  buồn  như  muốn
            xao, Huệ cố nhìn, tìm kiếm thử  khóc!  Những  lúc  như  vậy,  Huệ
            một  người  quen,  có  thể  không  giật  mình  thức  giấc,  bồn  chồn
            phải là Thắng cũng được. Nhưng  không sao ngủ được. Nhưng lần
            không có ai cả! Huệ lặng lẽ quay  này chắc là Thắng đã đến thật!...
            về, trong lòng dâng một nỗi buồn  Thắng bước tới gần Huệ hơn, anh
            bâng  khuâng,  xa  vắng…  “Biết  nắm  lấy  tay  Huệ  và  kéo  cô  vào
            đâu, giờ này anh Thắng đang vui  lòng mình:  -  “Anh xin lỗi đã làm
            vẻ  với  cô Thu  hàng  xóm  ở  đâu  cho  em  bất  ngờ!  Hồi  trưa,  anh
            đó? Sông sâu dễ dò. Lòng người  đã  thấy  em  trên  cảng  và  anh  cố
            khó đoán lắm!”.                      tình tránh em… Nhưng anh muốn
                Buổi  tối  hôm  ấy,  Huệ  đang  làm như vậy, gây bất ngờ cho em,
            ngồi  trên  võng  đu  đưa  trước  như  là  một  món  quà  tặng  em…
            hiên  nhà,  lẳng  lặng  ngắm  trăng  Anh biết em yêu anh và nhớ anh
            lên. Xa xa về phía đất liền là núi  nhiều lắm! Những ngày tháng xa
            Cô Đơn in bóng hình vành vạnh  em, anh nhận ra rằng cuộc sống
            trên nền trời có vầng trăng sáng  của anh sẽ trở nên vô nghĩa, nhạt
            trong,  bàng  bạc...  Bỗng  cô  giật  nhẽo, buồn tênh, nếu như không
            mình thảng thốt. Huệ nghe thấy  có em! Và anh đã quyết định sẽ
            có  tiếng  chân  người  bước  nhẹ  sống với em suốt đời, dù bất cứ ở
            phía sau. Cô quay lại giật mình  nơi nào, vùng núi cao hay đảo xa
            và như không tin vào mắt mình!  hoang vắng, anh vẫn luôn muốn ở
            Thắng đang đứng gần trước mặt  bên em”.
            cô, vẫn gương mặt rám nắng như          Mắt  Huệ  rưng  rưng,  cô  xúc
            ngày  nào,  với  nụ  cười  thân  ái:  động vô cùng, Huệ ôm chầm lấy
            “Anh đã về với em. Em có mong  Thắng, gục đầu vào vai anh, để

            anh  không?”.  Thắng  nói  khẽ,  mặc cho trái tim thổn thức, lòng
            giọng ấm trầm đầy cảm xúc.           cô  ngập  tràn  niềm  hạnh  phúc.
                Huệ  đứng  lặng  người,  không  Ngoài kia, tiếng sóng biển vẫn rì
            thốt lên được lời nào. Cô như vẫn  rào những thanh âm như từ muôn
            chưa tin đây là sự thật. Huệ tưởng  thuở. Nhưng những thanh âm ấy
            mình đang chiêm bao. Đã bao lần  không còn buồn nữa mà dạt dào
            trong những giấc ngủ cô đơn, Huệ  như tiếng nhạc reo vui…

            mơ thấy Thắng trở về với cô, và         Mùa  xuân  đã  trở  về  và  Huệ
            đôi khi, thật kỳ lạ! - Thắng “biến”  cùng với núi Cô Đơn không còn

            thành  Thiện  với  mái  tóc  phất  cô đơn nữa!

                                               33
   28   29   30   31   32   33   34   35   36   37   38