Page 31 - Tạp chí Lang Bian
P. 31

Phú  Quý  biển  động  dữ  dội,  tàu  yêu mến, quyến luyến chốn này”.
            thuyền đánh bắt của ngư dân tấp         - “Em đã có một quá khứ buồn
            vào  đảo  trú  ẩn  nhiều  lắm…  Có  đau… Và đến bây giờ, dù đã khá
            một vài chiếc chết máy không vào  nhiều năm nhưng em vẫn chỉ mới
            được bờ, trôi nổi cách đảo không  nguôi ngoai thôi, chứ chưa thể nào
            xa…  Chỉ  huy  đơn  vị  chồng  em  quên được!".
            nhận  lệnh  cấp  trên,  lên  phương     - “Bao giờ anh cũng nghĩ em
            án cứu nạn. Chồng em hăng hái  là một người phụ nữ tuyệt vời…
            xung phong. Tàu cứu hộ đã đến  Hãy quên chuyện buồn ngày cũ
            được với tàu bị đắm. Tất cả những  đi em...”.
            người bị nạn đều được cứu, đưa          - “Dạ… Em rất trân trọng tình
            lên tàu Hải quân... Nhưng…”.         cảm của anh dành cho em…”.
                - “Sao em!... Có vụ gì vậy!?”       - “Huệ… Anh yêu em thật nhiều
                -  “Anh  Thiện  bị  đứt,  hay  sút  mà… Em cho anh thay thế Thiện để
            dây phao gì đó trong lúc vớt ngư  chăm sóc em nhé” - Thắng thiết tha.
            dân dưới biển… Ui… Và anh ấy            Thắng  choàng  tay  qua  lưng
            đã bị sóng cuốn trôi mất tích. Lúc  Huệ.  Anh  hôn  cô  thật  say  đắm.
            ấy, bỗng nhiên có gió to, sóng lớn  Thời  gian  như  ngừng  trôi.  Sóng
            nổi lên dữ dội! Mấy ngày sau, và  biển ngoài kia vẫn rì rào điệp khúc
            sau  nữa  vẫn  không  tìm  được  thi  ngàn năm, muôn thuở. Chút nắng
            thể anh Thiện! Anh ấy đã ngủ yên,  hoàng  hôn  còn  sót  lại,  vàng  vọt,

            dưới lòng biển cả, để lại bao tiếc  lốm đốm trên mái tóc đen nhánh
            thương cho mọi người...!”.           của người con gái. Buổi chiều êm
                - “Ôi!... Thật xui rủi, đau lòng  đềm,  lặng lẽ khép mắt…
            quá!” - Thắng thốt lên.                 Những ngày Thắng đi rồi. Trên
                - “Cảm ơn anh đã đồng cảm!”      đảo,  Huệ  thi  thoảng  tự  hỏi  mình
                - “Ôi… Tội nghiệp anh Thiện…” rằng, liệu Thắng có còn nhớ đến
                - “Có lẽ tại số phận thôi!… Năm  cô không như cô đang nhớ đến anh
            ấy  Thiện  mới  hai  mươi  ba  tuổi,  ấy? Những dòng tin nhắn với biết
            và em hai mươi mốt tuổi”. - Huệ  bao lời lẽ yêu thương, nồng cháy
            thoáng cười buồn! - “Chúng em lấy  kéo dài suốt gần cả năm kể từ ngày
            nhau gần tròn năm. Anh Thiện chỉ  Thắng chia tay Huệ trên bến cảng
            về phép được trong lần cưới vợ…  trong một sớm mùa đông lạnh lẽo,
            Rồi anh ấy đi mãi, không về với  cũng  làm  cô  ấm  lòng  những  lúc
            em nữa…”.                            nghĩ về anh: “Anh ấy nói yêu mình
                -  “Ôi!  Tội  nghiệp  em  quá!...  tha  thiết...  Nhưng  anh  ấy  không
            Bây giờ anh mới hiểu vì sao em  hứa hẹn với mình gì cả về tương


                                               31
   26   27   28   29   30   31   32   33   34   35   36