Page 32 - Tạp chí Lang Bian
P. 32

lai hai đứa!… À, chắc có lẽ Thắng  láng giềng thôi…”.
            sợ  rằng  mai  kia  cuộc  đời  mình     - “A… Vụ này em không biết!
            sẽ vướng lại nơi hòn đảo xa xôi,  - Hà cười khúc khích.
            hẻo lánh này! Gần hơn tháng nay,        Bỗng cô Ba, nghiêm giọng:
            những  cuộc  gọi,  những  tin  nhắn     -  “Thắng!  Mẹ  nói  như  vầy:
            ngày càng thưa thớt dần!”. “Có thể  -  Năm  nay  con  đã  lớn,  trên  ba
            Tết năm nay, mình với núi Cô Đơn  mươi  tuổi  rồi  còn  gì!  “Tam
            sẽ bầu bạn? Hi”. - Đôi lúc Huệ tự  thập nhi lập”. - Mẹ yêu cầu con
            hỏi có phải tình yêu của mình với  trong vòng hai năm trở lại phải
            Thắng như cơn gió biển mát lành,  lấy vợ, để sinh con, đẻ cháu nối
            êm ái thoáng qua không? Hay tình  dõi  tông  đường  chứ!  Ba  con
            yêu ấy ngẫu nhiên đến rồi đi biền  ngày  xưa  cũng  mong  mỏi  như
            biệt theo giông tố của biển khơi?  vậy… Nhưng, rất tiếc ông ấy đi
            Giống  như  ngày  xưa  anh  Thiện  sớm quá!… Phải chi ông ấy còn
            đã bất chợt, vĩnh viễn rời xa mình  sống”. - Cô Ba không dằn được
            mãi mãi?                             xúc  động,  mắt  đỏ  rơm  rớm  khi
                Có lần Thắng kể lại qua điện  nhắc đến người chồng  quá cố!”-
            thoại cho Huệ nghe về tình cảnh  Mọi  người  im  lặng,  không  khí
            của anh sau khi về đất liền - Thắng  như  chùng  xuống…  Cuối  cùng,
            được  tiếp  nhận  làm  việc  ở  một  Thắng phải lên tiếng cho cô Ba
            cơ quan đầu mối của ngành trong  an  lòng:  “Mẹ  à…  Mẹ  yên  tâm
            khu vực. Công việc rất ổn định…  đi… Con hứa với mẹ sẽ sắp xếp
            Có một đôi lần trong bữa cơm gia  công  việc,  qua  năm  lấy  vợ  cho
            đình, có mặt khá đủ các thành viên.  mẹ vui…” - Mọi người cảm thấy
            Cô Ba - mẹ anh nhắc nhở: “Thắng  nhẹ nhõm. Bữa cơm gia đình trở
            ơi! Con lấy vợ nhanh đi cho mẹ có  nên rôm rả, vui vẻ lên.
            cháu nội ẵm bồng”.                      Một  buổi  trưa  gần  cuối  mùa
                - “Dạ... dạ… Cũng sắp mẹ ạ!”. đông, không gian lạnh lẽo. Huệ
                - “Sắp là đến chừng nào?… Ôi!  đang soạn giáo án, chợt cô nghe
            Thôi  chẳng  hiểu  nổi  các  cô,  cậu  thấy có tiếng còi tàu vang lên từ
            bây giờ!”.                           phía  cảng.  Đó  là  tiếng  còi  của
                - “Cạnh nhà mình có chị Thu  chuyến tàu chở lương thực, hàng
            làm  ngân  hàng,  xinh  người,  đẹp  hóa  và  hành  khách  từ  đất  liền
            nết,  có  vẻ  thích  anh  Thắng  nhà  ra đảo. Lòng cô bỗng nhiên nao
            mình  lắm  đó!”  -  Hà  -  Em  gái  nao cảm giác khó tả! Một tia hy
            Thắng xen vào.                       vọng mong manh lóe lên! Huệ ra
                - “Thu à?… Cô ấy chỉ là bạn  bến  tàu.  Giữa  những  kiện  hàng


                                               32
   27   28   29   30   31   32   33   34   35   36   37