Page 69 - Người Hà Nội
P. 69
BÍCH HẠNH LỮ MAI BÙI VIỆT PHƯƠNG
Khi mùa xuân Phố xuân Đồi xuân
chưa tới Những ngã rẽ trùng phùng nỗi nhớ Sau nhà tôi, đồi ngủ quên trong cỏ
lá bàng còn đỏ mắt mùa đông Mùa lên xanh, hoang dại gọi nhau về,
Chào nhé, mùa đông xuân chợt đầy dâng Mùa xuân giống như bức tranh kì lạ
bầy chim về tổ sớm đủ chỗ cho mọi điều thổn thức Ai vẽ thì, tôi chưa nhớ ra.
yêu thêm cọng rơm khô ấm
ngậm về từ cánh đồng xa giấc tầm xuân bên ô cửa gác hai Sớm nay rét, bếp lửa vui tí tách
tỏa theo phố biếc thêm nhịp thở Những mẩu gỗ xưa kể cổ tích của bà,
Chào nhé mùa đông nghìn năm ngờ ngợ Cánh chim nhỏ vượt sương mù trắng xóa.
chiếc lá nâu vừa rụng hương thơm bay theo lối đi vòng Về báo tin, cành mận đã đơm hoa.
nắm bàn tay mẹ gầy
thương ô cửa vắng năm cửa ô bâng khuâng hoa đào Tôi đã đi mòn những đôi giày tốt
áo bông chần ửng sáng Giấy đã phai, màu mực cất cánh bay
Thèm một mùi hương cội cành sâu lắng ta ấp ủ bao nhiêu quên lãng Trên đồi cỏ, nắng xuân còn thơ dại
em mặc nhờ áo anh chạm sâu bóng dáng kinh kỳ. Nơi mẹ tôi nằm... hoa cỏ có hay.
hàng cây thẫm vỏ
ấp iu thớ gỗ hồng Chiều cuối năm, tôi lên đồi thăm lại
Một lối mòn mưa bụi rũ âu lo,
Thèm hơi lửa nồng Đồi xanh nhé, cho mùa xuân tuổi mới
em quàng khăn đợi Kìa, chú nghé còn gọi mẹ, bụng tròn vo...
sương tràn lên tóc
môi tìm màu hoa...
Chào nhé, mùa đông HƯƠNG GIANG
khi xuân chưa tới Hoa của mẹ
trái đất tròn xoay những vòng vời vợi
là để biết mình có thể chờ nhau...
Hoa nở thêm một đóa
trước ngõ nhà mình
TRẦN VŨ LONG Thơm mà con vẫn đinh ninh
Nhớ sen mẹ vẫn là mẹ của ngày chợ Già chợ Rú
chở cồng kềnh đi bán rau
Gió trở mùa có lạnh không em Bắt đầu từ mùa xuân này
Hơi ấm phương anh chẳng đủ làm tan sương giá con tập quên nỗi đau
Nhớ thương gì mà lòng bâng khuâng lạ ĐINH TIẾN HẢI tập thấy mẹ và sương
Thao thức ngày thao thức đêm Tặng vật xuân trở về mang theo mưa ướt
Đã tàn rồi đầm sen ta đưa em qua
Sương còn đọng trên đường gân lá chết Nếu có thể xin hãy kéo dài đêm
Bông hoa cuối gục rồi khi chưa kịp nở hết Chắt lọc từ trời cùng mẹ uống chén trà riêng
Hương dịu dàng chẳng đủ lan xa Giọt sương treo trên lá biếc ba mươi đắng đót
Rồi mai này biền biệt hai ta Đường làng mưa thanh tân cuối cùng lại ngọt
Kí ức mang theo sẽ là thương nhớ
Dại và khôn, đúng sai hay lầm lỡ Chắt lọc từ đất Con gieo hạnh phúc lúc này
Hãy nhớ về cánh sen phương xa Cánh đồng ngây ngất hương bằng cách thiếp đi trong vòng tay
Bay lên ước vọng mẹ nhớ thức con dậy
thắp nén hương cho sương
Vạn vật tự tình trảy hội cho cả con đường
Mùa xanh nách lá phía trước
Tháng giêng thi nhau sinh sôi
Nghe mênh mông qua tiếng gà chiếp chiếp
Nắng vàng tựa tơ lụa mỏng khóm hoa mẹ trồng nở thêm một đóa
Xua tan từng bụm sương con có mẹ
Hạt mầm ủ vào đất ẩm con có mùa xuân
Tặng vật xuân.
Minh họa các trang thơ của Lê Tiến Vượng
Xuân Ất Tỵ 2025
72