Page 52 - Người Hà Nội
P. 52
NGUYỄN TIẾN THANH TRẦN NHẬT MINH CHUNG TIẾN LỰC
Ngày cũ Hà Nội Mưa xuân Hà Nội
Ta đem bảy sắc cầu vồng Ngủ giấc ngon lành Hà Nội Gánh hàng hoa chở hồn Hà Nội
Viết thay mực xuống con đường lá bay sau chuyến đi dài Thong dong rong ruổi phố phường
Mịt mờ mưa bụi chiều nay Hoài niệm mưa giăng khắp lối
Trắng trời Hà Nội cuối ngày em đi Của tôi đêm sương Màu hoa lặng lẽ đưa hương.
Gió mùa nghiêng cả trời khuya sớm mai se sẽ
Ta liêu xiêu nhớ vỉa hè quán đêm vạt gió khe khẽ Màu hoa đủng đỉnh dễ thương
Một chút lạnh nối vô vàn nhung nhớ
thổi lim dim trên ngọn lá chiều Đêm xuân nghe chồi cây bật nhú
Ta đem rượu đắng mùi men Mưa phùn rây trên mái phố rêu phong.
Rót ngày xưa xuống công viên thuở nào Của tôi
Áo phong phanh, tóc ngọt ngào vòm xanh cổ thụ Hà Nội. Hơn cả một tình yêu
Đắp trên vai những hư hao hình hài che bóng ngàn năm Chậm rãi đấy mà sao lay động
Thắp thêm ngàn ngọn sao trời giấc mơ thăm thẳm Mưa xuân đẹp như mơ như mộng
Ta mong manh tắt một vài ăn năn “Chưa xa đã nhớ, chưa gần đã thương”.
Của tôi
Ta đem cỏ cứa chân trần thằng bé Chẳng ai giấu riêng mình Hà Nội
Tà dương rớm máu một lần nắng phai tóc bụi Vóc dáng ngọc ngà
Triền đê chạy cuối sông dài ngã tư hè Mưa phùn giăng mắc
Cánh buồm xưa vẫn lạc trôi cõi người
Một mai phiêu bạt chân trời Của tôi
Ta chôn ngày cũ ở nơi tim mình. tiếng ve
thơ ấu
đang ngân về
BẾ KIM LOAN trên một mẩu
Sơn Tây, lãng quên…
thị xã màu tím ĐỖ ANH VŨ
Sực tỉnh
Ở đâu rồi những đám mây ngày ấy
Những đám mây tuổi thơ chở bông trắng
lưng trời Ta đi lên núi đêm nay VI THÙY LINH
Tôi đi suốt tháng năm dài mải miết Bỏ thành thị với mưa bay một chiều Hàng Đào
Chợt thương về một thị xã riêng tôi Ta đi lên núi liêu xiêu
Ngàn hoa lả tả rơi theo con đường
Thị xã có hoa bằng lăng rơi Ta đi lên núi mù sương Mùa xuân chín mùa xuân xanh mùa Hồng
Xòe cay đắng ru yên từng con phố Càng đi càng gặp nỗi buồn bao la là mùa Đào rực nở
Từ thị xã tôi đi vào bỡ ngỡ Ta đi lên núi trăng tà Chợ hoa Hàng Lược như nhỏ thêm trong phố cổ
Để đôi khi kêu lạc cả tên mình Đuổi tìm hình bóng nhạt nhòa cố nhân Nhiều đường phố ngoại ô là phố Quất, Đào, cây cảnh
Giật mình một giấc tinh vân Viết hoa tôn vinh loài hoa đặc trưng,
Như bắt đầu thị xã mới hồi sinh Đẩy ta trở lại hồng trần trắng tay tín hiệu năm mới, xuân sáng tươi
Hoa òa khóc từng cơn đau nhức nhối Hà Nội và nhiều nơi có hồ đào, sông đào
Tôi như kẻ lữ hành trong bối rối Đón Xuân thì có sông Đào
Trong cơn mê hấp hối cõi người KHÚC HỒNG THIỆN
Nếu không thể thủy chung vẫn hoa tím trên đời Vân vi Người đàn ông không đào hoa mà đắm sắc Đào phai
Sông hoa uyển chuyển từng khuông phố
Sau trận mưa vẫn muôn lần trẻ Người con gái không như bài quan họ cổ
Thị xã giục tôi đi… Trăng tròn, trăng khuyết… do ta Chỉ ngồi bên khung cửa sổ gỗ xoan nức nhớ
Trần gian được mất cũng là không thôi Réo rắt nhắn nhủ lang quân
Xin một lần tuổi thơ tôi lui về cổ tích Bao nhiêu khôn dại trên đời "Ngồi tựa song đào" qua giọng hát Thúy Hường
Cổ tích ngày xưa với mây tím ngang trời Khi thành nấm mộ trăng soi giữa đồng. quyện lời thề ước...
Mây sà xuống thị xã ngàn năm ấy *** Nàng ra phố giáp Tết cuồn cuộn người xe
Để mãi thành một miền tím khôn nguôi Tích chèo chênh chao bước ra Tắc đường chẳng thể nào khác được
Người đi từ độ cùng ta nhân từ Tắc và chen nhúc nhích ngược xuôi
Linh ơi non nước hải hồ Dễ chịu nhất năm là sự chậm chạp đối nghịch
Nhập trong tiếng mõ nam-mô mà hành…
Tất bật vẫn vấn vương
Minh họa các trang thơ của Lê Tiến Vượng Nhìn phố nào cũng Hàng Đào sông Đào chậm chảy
Trong khi nàng muốn dồn việc để lao đến ngay
vòng tay quyền nhiệm
Với mọi người, nàng không mất tự tin vì thua kém
Nhưng nàng thành "hàng binh" trước thế giới của Đào
Cúi đầu chiêm ngắm hiện thân cái Đẹp khát khao!