Page 41 - Văn Nghệ Bình Định
P. 41
mình thảng thốt khi hàng đoàn thuyền vốn là tiên hoa lưu lạc xuống cõi thế.
binh của quan tổng đốc ghé vào bến Duyên phận trần gian của thiếp chỉ bấy
sông nơi có cây bạch đào. Quan binh nhiêu thôi. Lưu luyến tình chàng khiến
hung dữ tiến tới cây bạch đào còn ngủ thiếp nấn ná mãi không dứt được mà
vùi trong sương lạnh. Tiếng quát to về cõi hoa. Phút giây này đã đến chàng
làm khu vườn bừng tỉnh hốt hoảng: có đi cùng thiếp không?
- Nữ chủ nhân xinh đẹp của cây bạch Người đàn ông bối rối, nhìn mãi
đào đâu? Hãy mau mau lên kiệu hoa về gốc bạch đào nơi có người vợ thân
làm phu nhân công tử quan tổng đốc. yêu đang nói. Ông vội xòe tay ra. Nàng
Nhớ là không được chậm trễ. Kẻ nào to nắm tay ông dắt vào vùng ánh sáng
gan chống lệnh giết không tha. Người tươi thắm sắc hoa. Mưa bạch đào ngào
đâu! Hãy bứng gốc cây bạch đào đem ngạt sắc hương. Giấc bạch đào thanh
xuống thuyền chở về dinh tổng đốc để khiết chợt bay lên mang theo hai kẻ
ngài còn đón Tết ngắm hoa. yêu hoa vào cõi bất tử.
Tiếng thét truyền lệnh vang lên Bọn quan binh ngơ ngác khi chỉ
giữa vườn đào. Bọn lính ùa vào cây trong một khắc hoa mà vườn đào
bạch đào. Nữ chủ nhân của bạch đào vắng lặng không thấy cây bạch đào và
không hề sợ hãi. Nàng chạy lại gốc những kẻ trồng hoa đâu nữa.
cây leo nhanh lên thân cây. Chiếc áo 7.
lụa trắng, mái tóc óng như mây và nụ Ba năm sau. Tết đến xuân về người
cười thắm như hải đường trong gió ta đồn rằng nghe đâu gần cửa Thần
sớm khiến cho bọn quan quân ngơ Phù có hai vợ chồng ươm hoa đào.
ngẩn. Chúng xông vào định bứng gốc Vườn của họ trồng toàn thứ bạch đào
thì như có một luồng gió lạ làm chúng trên núi tuyết. Vợ xinh như tiên, chồng
bật ra không thể chạm được vào gốc thì ham đọc sách. Kẻ đi kiếm củi qua
bạch đào. Búp hoa trắng óng nuột như núi vẫn thấy chàng ngâm thơ dưới
có phép màu vội vã mãn khai. Cánh những gốc đào.
bạch lụa bung nở hối hả bay lên cả một Âm ba thoáng rung cánh đào rơi
trời hoa đào trắng lạ kỳ. Cơn mưa hoa Nao nao bầu sương khói phủ quanh
như trút xuống cả khu vườn. Không trời
gian ngập tràn cánh bạch đào thành Lênh đênh dưới hoa chiếc thuyền lan
một màu trắng tinh khôi huyễn ảo. Quê hương dần xa lấp núi ngàn… (*)
Người đàn ông trồng đào ngơ ngẩn. Lại có kẻ cả quyết rằng họ đã gặp
Cánh hoa trắng vương lên mái tóc pha người đàn ông trồng hoa đào bên bến
sương. Bỗng tiếng nói của người vợ sông quê vùng biển vào một chiều
hiền thân yêu thốt lên từ miệng nàng xuân thấy chàng đang cầm một cành
tiên hoa trên thân bạch đào: bạch đào đi dọc con đường vào sơn
- Chàng ơi! Chàng có nhận ra thiếp cước.
hay không? Đa tạ tình chàng. Thiếp
L.H.N
* Thiên thai (Văn Cao).
34 O VĂN NGHỆ Bình Định số Xuân Ất Tỵ tháng 1+2.2025