Page 38 - Văn Nghệ Bình Định
P. 38

đào ở lại ngơ ngẩn trước bãi đất trống  đào. Chiếc roi mây vút vào không gian
          vắng bóng đào. Hoa cười trong bóng  và chuẩn bị quất vào thân cây. Tiếng
          khói. Tan tác gió đông, rưng rưng niềm  mắng nhiếc cất lên:
          hoài niệm. Bãi đất trống thì tiền bán   - Ta nuôi ngươi to lên thế này sao
          đào lại đầy hơn trong túi của ông chủ  không chịu kết nụ nở hoa. Ngươi là cây
          vườn đào. Người đàn ông không vui  đào mất nết, ta sẽ đánh cho ngươi chừa
          mà vẫn trĩu nặng ưu tư.               cái thói đỏng đảnh lười biếng không
             Nỗi niềm thương nhớ như sóng  chịu kết nụ dâng đời.
          cuộn chiều đông, như cánh buồm nâu      Cái roi cất lên chưa kịp vút xuống
          lạc biển trong ngày giông gió. Đôi bàn  thì cô bé xông lại ôm gốc đào òa khóc.
          chân vô định đưa ông đến cây đào bé  Tiếng khóc nức nở tức tưởi như ai oán
          nhỏ hôm nào mọc lên gần ngôi mộ  khiến lòng ông mềm nhũn. Roi mây rơi
          vợ ông sau một đêm mưa tầm tã. Cây  xuống. Ông sợ hãi nhìn cô bé, không
          đào bé mọn lá non mởn run rẩy trong  hiểu sao ông cũng ngồi xuống kéo nó
          cơn mưa mà chỉ mấy hôm đã vụt lớn  đứng lên. Mái tóc tơ mềm của cô bé đổ
          lên cao to mậm mạp. Bóng nó tỏa rộng  gục xuống bờ vai người đàn ông trồng
          lan tỏa cả khoảng vườn. Nhiều người  đào. Một mùi hương trinh nguyên rất
          đến vườn đào đều ngỡ ngàng trước  lạ, cái mùi hương của người vợ cũ mà
          cây đào lạ. Gió heo may ùa về làm nứt  bao đêm ông thương nhớ. Ông rùng
          da chẻ tóc, cây lá ngả màu vàng úa tàn  mình buông cô bé ra nhưng đôi bàn
          tạ chuẩn bị cho một kiếp đi xa của đời  tay của nó cứ đeo cứng lấy cổ ông
          lá thì cây đào vẫn biếc xanh. Trời vào  khiến ông phải thốt lên:
          đông, ông chủ vườn đào đã tuốt lá       - Nín đi bé... Ta sẽ không mắng
          cho cây đúng cữ để dồn nhựa cho hoa.  và đánh cây đào nữa nhé! Thôi kệ nó
          Cây đào cũng được tỉa lá như bao cây  muốn bao giờ ra hoa cũng được, không
          khác. Nhưng kì lạ là sáng hôm sau từ  ra hoa nữa cũng không sao. Bé đừng
          thân cây vừa bứt lá đã mọc lên tua tủa  khóc  nữa  nhé.  Ta  không  chịu  được
          bao lá xanh non. Khi trăm hoa đua nở  nước mắt của bé nữa đâu. Ta đã phải
          trong vườn bao kiếp đào bền bỉ dâng  khóc rất nhiều từ khi người vợ yêu của
          sắc hồng cho nhân gian thì cây đào lạ  ta ra đi. Giờ ta cũng không chịu được
          vẫn đứng ì ra không chịu nở hoa mặc  cái cảm giác nhìn bé khóc thế này. Nào
          dù gốc dáng của nó rất đẹp.           chúng ta hãy vào bếp xem bữa nay em
             Một mùa xuân qua đi, hai mùa xuân  nấu cho ta ăn món gì nhé...
          nữa cũng qua đi. Cô bé lớn vổng lên,    Lời nói dịu dàng của ông làm tiếng
          càng ngày càng xinh đẹp. Nhưng cây  nấc nhỏ dần, cô bé đã thôi khóc đưa
          đào vẫn không có một cái nụ nào. Nó  tay vuốt vuốt những chiếc lá đào và
          xanh và cao to như thách thức các cội  thầm thì như điều gì như khấn nguyện.
          đào khác trong vườn. Một chiều kia,
          khi cô bé đang nấu ăn trong bếp, thì    5.
          ông chủ vào bếp tìm dao chặt một        Bữa ăn chiều đó, một già một trẻ,
          cái roi mây rất to và tiến về phía gốc  món ăn ngon nóng hổi được đôi bàn



                                       VĂN NGHỆ Bình Định số Xuân Ất Tỵ tháng 1+2.2025 O 31
   33   34   35   36   37   38   39   40   41   42   43