Page 46 - Văn Nghệ Bình Định
P. 46
có khuôn mặt non tơ, dù, cho biết đã bài này, gã đều thế! Khóc, để nhận ra
hai sáu tuổi, đã đi làm, sắp lấy vợ và trái tim mình bị đập dữ dội, nào bởi,
vừa hay, người đó không thủy chung. những cú đấm bạo tàn. Mà bởi những
Cậu ấy chỉ các cặp dấm dúi trong các thánh thót vút cao. Những bay bổng,
bụi bờ, bảo: “Tụi này yêu kỳ. Bọn cháu có khi lại làm xót xáy tâm hồn hơn vạn
không thế!”. Gã gật gù: “Biết đâu, đó lần những trụi trần, thô ráp. Cái đau
là lý do cô ấy có người tình khác. Cũ, ngọt ngào ấy cái đau kinh hoàng, xiết
chẳng giống ai, đâm ngại. Mới, như xoáy. Sao em không trách tôi một lần
mọi người, lại hay!”. Cái anh chàng sao em không rủa xả, sao em lầm lụi
này rất được. Biết im nhiều hơn nói và đạp xe đi? Nụ hôn cuối và cuộc yêu
nói nhiều hơn uống, khiến, gã thấy an cuối đẫm thơm bờ môi và thân thể
tâm. Mường tượng, đang không, có hương rượu chanh Hà Nội. Sau Thánh
một kẻ ba hoa liên hồi và uống liên lễ chàng trai chở gã về chỗ nghỉ và nói
miên và say bên cạnh mình, chắc điên cháu không thể đi cùng bác hết đêm
mất. Chừng về, chàng trai không cho này. Cháu nhớ người yêu quá và cháu
gã gọi tắc xi và với cái xe gắn máy, cả muốn gặp cô ấy ngay. Ngang sảnh,
hai có một chiều và tối hai mươi bốn cô bé tiếp tân cho biết khách sạn có
nhiều kỷ niệm. Họ đi lễ ở một nhà thờ tổ chức réveillon ở phòng ăn cho mấy
nhỏ xây chênh chếch sườn đồi. Núi, nhóm ngoại quốc và những khách du
là tên của ngôi giáo đường này và gã lịch Việt. Chân đã dợm bước vào lại
có biết. Trước đây, không hay bằng muốn quay ra. Gã đâu lạ mấy cái kiểu
bây giờ nhưng trông, cũng ấn tượng. tiệc tùng này và rất ghét. Nhưng đêm
Có một cây cầu được bện bằng dây chưa qua hết, biết làm gì? Thôi thì vào
đi qua một con suối nhỏ để đến cổng nhâm nhi ly rượu nhìn mọi người ăn
nhà thờ. Giờ, rất khác và rất đẹp. Giáo uống, nhảy múa và ồn ĩ chúc mừng.
đường vẫn tựa vào núi nghiêng với đá, May ra, nhặt được một mẩu vụn vui
nhiều vô kể. Đá là lối lên, ngõ xuống. vui.
Là từng bậc cầu thang cao và thấp, Gã gặp lại người đàn bà của đời
thẳng và xuôi. Những ghềnh đá những mình, ở đó!
tảng đá ở vị trí cao nhất rồi thấp dần và ***
cuối cùng là Cung Thánh có mái vòm,
tất nhiên, cũng bằng đá. Giáo dân Họ chọn một góc phòng tiệc để
thích ngồi đâu thì đó, đá la liệt cứ việc điếng hồn, ngồi lại với nhau. Họ ủ tay
tùy nghi. Những chỗ ngồi vòng xoay nhau và nhận ra có bao ngón guộc
bên cạnh cây, hoa, các tượng Thánh và gầy đang run lên, bần bật. Và mải miết
nến. Hết thảy đều lung linh và ấm áp và hun hút nhìn nhau. Cũng như gã,
trong lễ đêm mừng Chúa ra đời. người phụ nữ này muốn trở về thành
Khi ca đoàn hát Silent night gã đàn phố cũ vào tháng Mười Hai. Thích
ông bật khóc nức nở khiến chàng trai riêng mình trải qua ngày hai mươi bốn.
mới quen, ngẩn ngơ. Hai mươi bốn lần Cũng không rõ lắm để làm gì? Nhưng
Giáng sinh và trong lễ đêm, nghe đến bao tháng ngày đã qua và bao khát
VĂN NGHỆ Bình Định số Xuân Ất Tỵ tháng 1+2.2025 O 39