Page 45 - Văn Nghệ Bình Định
P. 45
điếu to đùng bập phà bắt cóp má. Má Một người làm gã thoáng chốc sướng
cóp, bụng thắc thẻo và tim vêu vao. vui nhưng đày gã triền miên khốn đốn.
Có cách gì bụng đói nhưng trái tim no Một người mắt to, môi thắm đỏ thanh
đầy và cuộc tình yên ổn? Người yêu gã xuân, thầm thì trong gã bao nhiêu là
có lần đề nghị mình cưới rồi anh đưa câu hỏi. Những tra vấn trói chặt gã,
em về quê sống. Gã cũng chẳng buồn thường xuyên. Chỉ khi say, tất thảy
phản đối, bởi, biết cô ấy nói cho có ấy những thứ đó đều biến mất. Rồi sớm
mà. Thành phố không cho việc làm và mai, khi tỉnh dậy trong ngôi nhà gã
nông thôn lại không biết làm, dù có bên giường ngủ của gã lại hiển hiện
việc. Họ lọt thỏm và mắc kẹt vào một một dáng nằm…
thời điểm cực kỳ là gay cấn của thế hệ Gã đi bộ vào suối với duy nhất một
mình. Gã không thể chọn một cô thôn chai rượu nhỏ cất trong túi áo. Không
nữ đảm đang việc ruộng đồng để lấy lạ bởi có nhiều thay đổi. Chỉ lạ. Không
làm vợ. Và người yêu gã, có quyền nỗi nhớ cồn cào mà nỗi nhớ mông
không để được lựa chồng? Họ không mênh. Gã giật thót người. Thấy sợ cho
thể trong muôn vàn sự có thể, chỉ, bởi thứ cảm xúc này, khi trở lại nơi đây. Hai
một điều duy nhất: muốn sống vừa với mươi bốn năm, ra đi, từ chính cái chỗ
sức mình và không muốn sống khác này với duy nhất một thứ đem theo
mình. là nỗi nhớ! Không hy vọng không chờ
*** mong. Chỉ nỗi nhớ, đổi chuyển sắc
màu và cung bậc theo thời gian và nơi
Một trưa của ngày hai mươi bốn chốn. Gã chọn một tảng đá dưới lùm
tháng Mười Hai, đúng hai mươi bốn cây nơi có dòng nước đục ngầu nhiều
năm sau. Gã một mình trở lại suối Tiên rác rưởi, đi qua. Rượu, nhấp môi và mắt
bằng chiếc tắc xi bắt từ khách sạn. loanh quanh, dòm ngó. Sao nhiều cặp
Nắng lấp lóa và nỗi nhớ lấp lóa. Qua tình nhân đến thế? Họ yêu hiện đại
ngần ấy tháng năm, trái tim vẫn lệch nên nhanh. Ngày trước gã yêu cổ điển
vêu trong khi dạ dày ứ ngập thức ăn nên chậm. Nhanh, nên muốn rời nhau
và cuộc sống, tạm coi là êm phẳng. Gã ra, quá dễ. Và chậm, muốn đành đoạn
không thích rượu nhưng hay uống, nhau sao khó khổ trăm bề. Có một tên
một mình. Vớ vào là say. Vẫn thi thoảng trẻ trẻ lại làm quen và xin được cùng
là những cuộc say quên trời quên đất uống. Gã hất mặt:
và vui, bởi quên được một Giáng sinh - Nói đi. Muốn uống hay cần? Cần,
trưa của thời trai trẻ. Suối, những hăm một giọt đây cũng không. Nhưng
hở mặn nồng và rượu hương chanh muốn, xin mời.
Hà Nội. Cái vui đó, hẳn, là vui bé mọn - Thế bác đang uống. Là muốn hay
và thứ vui đó, gọi được chăng: thấp cần?
hèn. Khi tỉnh táo, gã luôn nhận ra đã - Có khi là thế này. Có lúc lại thế
có một người luôn đi cạnh gã, vào ra, khác. Nhưng ngay giờ thì là cả hai.
tắm táp và ăn ngủ cùng. Một người Cậu nhỏ ngồi với gã suốt cả buổi
làm gã hạnh phúc và khiến day dứt. sáng hai mươi bốn đó. Một chàng trai
38 O VĂN NGHỆ Bình Định số Xuân Ất Tỵ tháng 1+2.2025