Page 43 - Văn Nghệ Bình Định
P. 43
Chúa chào đời lúc nửa đêm. Không sáng. Cuối tháng Mười Hai hãy còn
một chỗ đứng, bên nhau, trong sân mùa đông nên lạnh. Đến suối Tiên còn
giáo đường với vai co rụt, tay núp giấu rất sớm và dòng nước cỏ cây, như thể
trong túi áo len vẫn xuýt xoa vì lạnh. Là phủ một lớp sương nhẹ. Thiên nhiên
Giáng sinh trưa với suối với tình nhân, biết thế nhưng thiết gì! Chỉ cần thôi!
những mặn nồng khăng khít sắp được Quăng xe, cởi trút áo xống, lăn kềnh
hưởng nhận và cuộc chia ly liền kề. vào nhau, ôm riết và yêu cuồng rồi vùi
Noel vậy, tình yêu vậy mà không rượu trong nhau, ngủ từng chặp ngắn. Yêu
không có chút cay để say? Hơi men và ăn và nhấp từng ngụm rượu. Yêu
chếnh choáng trong tình yêu chếnh không cần dè xẻn nhưng rượu, chắc
choáng, cũng chẳng chết được ai. Vẫn, phải là tiện tặn rồi. Sự ham hố trai trẻ
đời nhau chỉ để lướt qua thôi mà. Có khiến họ nhầm lẫn. Bởi, cứ tưởng ham
trụ lại nổi đâu! Có trì níu được đâu mà yêu sẽ bớt ăn đỡ uống, chẳng hay yêu
đòi cột buộc? Thế nên, có một lần ngả nhiều ăn dữ, uống cũng chẳng vừa.
nghiêng liểng xiểng bởi rượu bởi chia Thế là mọi thứ cứ veo bớt dần và đồ
lìa cũng chỉ là khắc hằn, thêm nữa, một ăn, cho suất trưa mới đến là thảm chứ!
dấu ấn của hân hoan cùng đau đớn. Chẳng sao! Rượu cũng còn được dăm
Đầu tiên, gã đây tính mua chai bảy ngụm, chuyền chai nhau nhấp
Rhum “bà chằn”. Ai mà chẳng biết, đó đến tận hết, hôn nụ cuối rồi lầm lũi
chỉ là nước lã pha cồn cộng với hóa về. Cô gái của ngày ấy tức là người
chất màu mè gì đấy! Và cái thứ này phụ nữ của bây giờ, đã khóc. Và có vẻ,
gã và đám bạn uống hoài. Cả cô nàng cái gã đây cũng vậy! Vào xế chiều của
người yêu của gã cũng dăm lần được ngày hai mươi bốn tháng mười hai, khi
nếm mùi, bảo, cảm giác lâng lâng. rời bỏ suối Tiên. Rượu đâu đủ để say
Hay! Nhưng đau đầu. Gã cười: Đầu nhưng nước mắt quá thừa, để khóc.
đau có là gì! Tim đau mới sợ! Mà trái Khi ấy, họ vừa đi qua tuổi đôi mươi,
tim của hai con người này, từ lúc dính cùng dở dang đại học, cùng vô công
dáp vào nhau, đã thường xuyên đau. rỗi nghề. Cùng thầy chẳng được, thợ
Thêm thứ Rhum pha cồn và hóa chất, không xong. Việc nông không rành
không khéo, cả đầu cũng nổ mà bao việc phố lớ ngớ. Cùng nghẽn trăm
tử cũng bung. Nên, đắn đo và ái ngại bước tới, cùng chật vạn ngõ ra.
mãi để rồi quyết lòng kiếm cho được Bí bách lắm và bức bối. Một trăm
chai rượu ngon. May là có được chai cây số, tháng có tháng không, chàng
hương chanh Hà Nội của ông bác. Ông trai ngày đó tức gã đàn ông bây giờ níu
này vốn nghiện nặng nên có chút rượu càng xe than vào thành phố, lẩn quẩn,
nào đến nhà là bà vợ đem giấu hết và với người yêu mấy tiếng đồng hồ rồi
quên lửng đi. Thế là thằng cháu tìm ra bến lại níu càng xe, trở lại quê. Lại
cách lấy. Gã chẳng hề ân hận về hành đường cày, gốc mạ, làm cỏ, rải phân…
vi trộm rượu của mình và còn hỉ hả, kể với đôi tay thư sinh lóng ngóng vụng
lại với người yêu. về. Lại những khuya đêm, miệng nhạt,
Họ khởi hành từ lúc trời mới hửng vớ đại gói thuốc rê của cha, cuốn một
36 O VĂN NGHỆ Bình Định số Xuân Ất Tỵ tháng 1+2.2025