Page 127 - Văn Nghệ Bình Định
P. 127

lạ lùng khi con người ta có thể cười đùa, vui sướng trong khi biết chắc cái chết sẽ
          đến với mình.
             Đến đây thì lão tiếc, giá như lão sống một cuộc đời viên mãn. Giá như lão lấp
          đầy nó bằng những cuộc phiêu lưu mạo hiểm, những thất bại đắng cay và những
          thành công to lớn để đưa mình tới tận cùng của sự thỏa mãn. Nhưng không,
          không có gì cả! Lão chẳng hề làm gì, ngoài việc thức dậy, ăn rồi ngủ chính xác như
          kim đồng hồ. Tóm lược cuộc đời sáu mươi hai năm của “già Saval”. Đến cả việc rất
          hệ trọng như cưới vợ, lão cũng chẳng thèm màng đến. Tại sao? Với chút của cải
          mà lão có, già Saval thừa sức rước về nhà một cô vợ có thể chăm bẵm cho mình.
          Phải chăng vì lão đã bỏ lỡ hay không có cơ hội? Rất có thể. Cho dù cơ hội là thứ
          do ta tạo nên chứ không phải ngẫu nhiên mà có. Cái chính là do lão thờ ơ. Nó như
          một căn bệnh nan y đã ăn sâu vào gốc, một tật xấu không thể sửa đổi của lão. Lão
          mang thái độ lãnh đạm với tất cả mọi thứ trên đời. Có lẽ là nguyên nhân, và cuộc
          đời hiện tại của lão là kết quả.
             Lão chưa từng được yêu. Cánh tay lão thiếu đi hơi ấm của người phụ nữ, vì
          không một người đàn bà nào từng lấy nó làm gối kê đầu. Lão cũng chưa từng
          được nếm trải cảm giác bồn chồn mà lý thú của sự chờ đợi, cách mà cơ thể rung
          chuyển khi bàn tay được nắm chặt, niềm vui sướng tột cùng của đam mê. Hạnh
          phúc sẽ tràn ngập khi hai vành môi lần đầu va chạm, khi hai vòng tay siết lấy nhau,
          biến hai con người thành một khối, lão nghĩ.
             Cuộc đời lão kể như bỏ. Ấy vậy mà lão cũng đã từng yêu. Vâng, một con người
          thờ ơ như lão, lão đã yêu vợ của người bạn già Sandres. Ngay lần đầu tiên gặp
          nàng từ nhiều năm về trước, lão đã ước, giá như lão gặp nàng sớm hơn, giá như
          lão biết nàng khi nàng còn là một cô gái tràn ngập xuân thì. Lúc đó, chắc chắn lão
          sẽ cưới nàng! Giờ nàng đã có chồng thế nhưng lão vẫn yêu nàng say đắm, không
          lúc nào ngơi.
             Lão nhớ những lần mong ngóng, trông chờ để được gặp lại nàng, nỗi buồn
          rầu khi từ giã nàng, những đêm thao thức với hình ảnh nàng lảng vảng trong đầu
          mà đến sáng hôm sau, những hình ảnh đó vẫn còn đọng lại. Bây giờ, nàng đã năm
          mươi tám tuổi. Ôi, thuở ấy, nàng đẹp làm sao! Nàng hay nũng nịu, vui tươi, nụ
          cười lúc nào cũng trực trên môi, với mái tóc vàng ươm uốn quăn. Lão tự cho rằng,
          Sandres không phải là người chồng xứng với nàng. Tuy vậy, nàng có vẻ sống rất
          hạnh phúc.
             Giá như xưa kia nàng cũng yêu lão, cũng đáp lại tình cảm. Thế nhưng tại sao
          nàng lại không thể làm được điều đó trong khi tình yêu mà lão dành cho nàng
          là tha thiết? Nàng không yêu lão thì chí ít cũng thấy được điều gì đó. Phải chăng
          nàng không thấy? Lão muốn biết cảm nghĩ của nàng. Nếu lão thổ lộ, nàng sẽ trả
          lời thế nào? Saval tự đặt ra cho mình nhiều câu hỏi khác. Lão cố lục lọi ký ức để
          tìm lời đáp.
             Lão tìm về những đêm dài đánh bài ở nhà ông bạn Sandres, lúc nàng vẫn còn
          là một người vợ trẻ trung, duyên dáng. Những điều nàng nói với lão, giọng nói



           120 O VĂN NGHỆ Bình Định số Xuân Ất Tỵ tháng 1+2.2025
   122   123   124   125   126   127   128   129   130   131   132