Page 129 - Văn Nghệ Bình Định
P. 129

sâu thẳm nhất trong lòng chàng vào khoảnh khắc hiện tại. Lúc ngồi dưới bóng
          một thân cây ngả nghiêng, chàng cảm thấy vành tai của nàng chạm vào má mình.
          Saval vụt lùi lại, sợ nàng nghĩ rằng sự đụng chạm kia là cố ý. Nàng lấy cỏ sậy và dây
          bìm bìm vấn thành một chiếc vương miện đội lên đầu, rồi quay sang hỏi chàng:
             - Trông em có đẹp không?
             Saval không trả lời, câu nói “Em đẹp lắm!” bị cổ họng chàng giữ lại, không sao
          thốt ra được. Thế rồi nàng bật cười, nụ cười không mấy vui vẻ mà biểu lộ sự tức
          giận.
             - Sao im thế! Ít nhất anh cũng phải nói gì đi chứ!
             Lúc này Saval chỉ muốn gào lên và quỳ xuống trước mặt nàng, vậy mà cả người
          chàng vẫn chẳng nhúc nhích nổi. Đến khi nói được thì chàng chỉ thốt ra một câu:
          “Ta nên về chưa?”.
             Nàng ngạc nhiên nhìn lão. Ánh mắt ngạc nhiên đến mức kỳ lạ. Thật vậy! Sao lúc
          đó lão không nhận ra suy nghĩ chứa đựng trong ánh mắt đó để rồi phải ngớ người
          sau hàng chục năm nhớ lại?
             - Tùy anh. Nếu anh mệt thì chúng ta quay về - Nàng hờ hững đáp, từng câu như
          cứa vào tim Saval.
             - Không phải chuyện tôi mệt hay không, vì có lẽ Sandres giờ đã thức dậy -
          Chàng vội thanh minh.
             - Nếu anh sợ chồng em thức dậy thì đấy lại là chuyện khác. Thôi ta về! - Nàng
          nhún vai.
             Trên đoạn đường trở lại nàng lặng lẽ đi, không thốt một lời. Hai vòng tay không
          còn siết lấy nhau. Tại sao? Câu hỏi mà từ đó tới nay lão chưa hề đặt ra. Giờ đây
          lão đã nhớ lại. Lão đã loáng thoáng biết được điều gì đó. Phải chăng là… là lão
          đã đi kề hạnh phúc nhưng không chụp lấy? Lão đã bỏ lỡ mất cơ hội? Ôi, nếu đó
          sự thật… Saval cảm thấy máu nóng dồn lên mặt. Lão đứng dậy, lòng bồi hồi như
          được quay về thời tuổi trẻ ba mươi năm về trước. Lão muốn nghe nàng nói: “Em
          yêu anh!”. Liệu có thể được chăng? Lão đứng ngồi không yên. Phải tìm cho ra lẽ
          chứ không thể sống trong sự ngờ vực này! Lão khoác vội cái áo, lòng nghĩ thầm:
          “Mình đã sáu mươi hai tuổi, bà ấy năm mươi tám. Còn gì để mất? Mình có thể hỏi
          điều đó”. Rồi lão bước ra cửa.
             Nhà của người bạn già Sandres nằm ở bên kia đường, gần như đối diện với nhà
          lão. Lão đi sang bên đó. Nghe tiếng gõ cửa, đứa bé gái giúp việc bước ra. Con bé
          ngạc nhiên khi thấy lão đến quá sớm.
             - Thưa ông Saval! Có chuyện gì mà ông đến sớm thế ạ?
             - Không có chuyện gì cả, cháu chạy vào thưa bà rằng bác muốn gặp bà.
             - Bà cháu đang ở dưới bếp làm mứt dâu trữ đông. Bà hiện giờ không trang
          điểm đâu ạ.
             - Thì cháu cứ vào nói ông có một chuyện hết sức quan trọng xin thưa.
             Đứa bé gái quay vào bỏ lại Saval đi tới đi lui ngoài hiên. Lão bước những bước
          dài, thần kinh căng thẳng. Nàng xuất hiện sau cánh cửa mở. Bây giờ, nàng đã là



           122 O VĂN NGHỆ Bình Định số Xuân Ất Tỵ tháng 1+2.2025
   124   125   126   127   128   129   130   131   132   133   134