Page 130 - Văn Nghệ Bình Định
P. 130
một mụ già to lớn, béo tròn, hai gò má căng lên, tiếng cười rổn rang đi trước bước
chân. Mụ xắn tay áo lên, ống cánh tay dính đầy mật dâu. Mụ hỏi:
- Có chuyện gì đấy, hả ông?
- Thực ra tôi muốn hỏi chị một điều rất quan trọng, tôi cứ thấy bứt rứt trong
lòng. Chị hứa sẽ trả lời thành thật chứ?
Mụ mỉm cười:
- Lúc nào tôi mà chả thành thật? Có gì ông cứ nói đi thây.
- Phải nói là tôi… đã… yêu chị từ hàng chục năm về trước. Chị có biết không?
Mụ vừa cười vừa đáp:
- Rõ ngớ ngẩn! Tôi đã biết ngay lần đầu gặp ông!
Saval run lên. Lão ấp úng:
- Chị đã biết? Vậy thì… - Lão nghẹn lời.
Mụ sốt sắng hỏi:
- Vậy thì... làm sao?
- Lúc ấy… chị nghĩ thế nào? Chị… chị trả lời thế nào?
Mụ cười vang. Mật dâu chảy đọng xuống đầu các ngón tay mụ và rớt xuống
nền nhà.
- Trả lời thế nào à? Nhưng hồi đó ông có hỏi gì tôi đâu. Tôi chẳng muốn mình
là người mở lời.
Lão bước một bước lại gần:
- Chị có còn nhớ cái ngày mà Sandres ngủ trên bãi cỏ sau bữa trưa... ngày mà
chị vịn vào tay tôi đi dọc bờ sông, cùng ngồi ở chỗ gốc cây ấy...
Lão lúng túng chờ đợi câu trả lời. Mụ ngừng cười và nhìn thẳng vào lão:
- Dĩ nhiên, tôi nhớ chứ!
Cả người run bần bật, lão tiếp:
- Lúc đó… nếu tôi mở lời... thì chị sẽ làm gì?
Mụ lại mỉm cười, mụ cười như một người đàn bà không mang niềm hối tiếc đối
với bất cứ điều gì đã qua trong cuộc đời mình. Mụ thành thật đáp bằng một giọng
mỉa mai rõ:
- Có lẽ tôi sẽ không từ chối đâu, “anh hàng xóm” ạ!
Rồi mụ quay gót, bỏ lão lại một mình trước hiên nhà.
Saval trở ra ngoài đường vừa lúc trời đổ mưa. Lão thất thần như mới trải qua
cơn tai biến khủng khiếp. Đôi chân lão di chuyển vô thức những bước nhanh và
dài. Khi tới con sông, lão quẹo phải và đi dọc theo bờ sông. Lão đi rất lâu, như bị
thúc đẩy bởi bản năng. Cả người lão ướt đẫm, còn cái nón lão đội trên đầu thấm
nước trở nên méo mó, mềm nhũn. Thế mà lão vẫn đi, vẫn bước thẳng tới nơi mà
lão cùng ăn trưa với vợ chồng Sandres vào ngày xa xăm nọ, để ký ức đó trở về
trong ngày hôm nay giày vò quả tim lão. Lão ngồi dưới gốc cây liễu ngả nghiêng
đã rụng trụi lá và khóc tức tưởi.
NGUYỄN HIẾU NGHIÊM dịch
VĂN NGHỆ Bình Định số Xuân Ất Tỵ tháng 1+2.2025 O 123