Page 120 - Văn Nghệ Bình Định
P. 120
mẽ “Cửa sổ mở thẳng vào lá xanh/ nét gãy gấp mái nhà/ gạt ra ngoài những
kẻ trung gian/ em chuyện trò cùng lá…” hay “Em đang tự hình thành khuôn
mặt/ nhưng đường nét lặng im như chất nổ/ gài vào cơn mơ cơn tỉnh của
anh/ tạo nên màu sắc mới” hoặc “Những bậc cầu thang tăm tối/ anh bước dò
dẫm trong tâm hồn em/ anh còn yêu/ như một ly rượu đầy sau khi dốc cạn”.
Năm 1985, tôi và Thanh Thảo cùng Văn Cao và Nguyễn Trọng Tạo dạt
dào rượu ở Quy Nhơn, cứ ngỡ Thanh Thảo vui thú bạn bè mà quên đi
“nàng thơ” của mình. Nhưng hóa ra anh rất sâu sắc. Anh đã viết về Ý Nhi
đến cạn lòng:
Nếu được trả giá cho tình yêu
Không bao giờ anh ngập ngừng
Và đến năm 1988 đầy trắc ẩn, Thanh Thảo vẫn vô cùng thành thật:
anh cúi đầu trước em
để cầu xin những điều không thể có
Cầu xin mà biết là không thể được
Anh hiểu những giới hạn
Những khoảnh khắc
chúng mình có thể sướng hơn hay khổ hơn
nhưng điều đó có nghĩa gì…
Đến thập kỷ 90 thế kỷ trước, cái rễ tình yêu của đôi lứa này càng ngày
càng bám sâu vào đất:
Cầu mong tình yêu của em dẫn anh về cõi thiện
Để trái tim không còn biết hoài nghi
Để lời anh bất chợt thốt lên chỉ là sự chân thành
Và trong sạch khoảng không gian chúng mình ăn ở
Không ngờ đến ngày hôm nay, sau nửa thế kỷ, chợt thấy Thanh Thảo
mới mẻ với Bầu trời nâu của tôi. Thế mới thấy thơ luôn có đẳng cấp của nó,
mặc dù ở thời gian, không gian nào.
Cuối năm 2024
N.T.K
VĂN NGHỆ Bình Định số Xuân Ất Tỵ tháng 1+2.2025 O 113