Page 119 - Văn Nghệ Bình Định
P. 119

“tam thập nhi lập”, còn tràn đầy sức xuân. Liên tiếp trong hai năm, anh cho
          ra mắt bạn đọc tập thơ Dấu chân qua trảng cỏ (Giải thưởng Hội Nhà văn
          Việt Nam năm 1978) và tập trường ca Những người đi tới biển (Nhà xuất
          bản Quân đội Nhân dân 1977) gây chấn động trong làng thơ. Nhưng đến
          hôm nay, ta vẫn còn được chiêm ngưỡng cái mới mẻ hồi ấy và mãi mãi mới
          chính là tập thơ tình này. Hãy đọc và nhận cảm bài thơ tình Không đề anh
          viết 10.1975:
                           Chính vì em không làm anh choáng váng
                           Nên bức tường đã phá vỡ giữa hai ta
                           Nói vu vơ im lặng lúc không cần im lặng
                           Bỗng ngượng ngập bỗng tự nhiên như không phải mình
                           Anh thể hiện ngay những gì mình giấu giếm
                           Ngay phút đầu khi chưa biết tên em.
             Và các thi ảnh cứ tuôn ra mới mẻ, kỳ lạ “Những câu thơ lang thang đứt
          nối/ Con đường đầy ổ gà/ bờ đê dịu mềm cỏ mọc/ dòng sông chảy đỏ bừng”
          hay “ùa vào bóng nắng lá tre quả xoan/ ùa vào ý nghĩ lẽ ra anh nói được với
          em” hoặc “cô gái ngoan như lá cây gần như chiếc áo” rồi “anh là ngọn gió
          thổi cồn cào trong mắt em màu nâu nhạt”. Tình đã thật, tài thì cứ dâng trào
          như không cách gì ngăn lại. Cũng như cây cơm nguội Hồ Tây, Hồ Trúc
          Bạch, vậy mà trước Trịnh Công Sơn nhiều năm, Thanh Thảo đã viết: “Lá
          vàng rực và nắng chiều kết tổ chim”. Cũng ngay từ tháng 11.1975, Thanh
          Thảo đã viết “trái sấu lăn lăn” để đến năm 2000, sau 25 năm, Trần Tiến đã
          lấy từ này viết trong Hà Nội những năm 2000 mà theo Nguyễn Cường thì
          Trần Tiến chỉ cần một bài này thôi là có thể sừng sững trong làng nhạc rồi.
          “Trái sấu lăn lăn trên đường/ em đi về phía anh/ Thiên thần…” (Trần Tiến).
          Thanh Thảo lúc ấy dồi dào và bất chợt thi ảnh:
                           Trái tim hát lặng câm như cột điện
                           Trong gió bấc
                           hãy nghe đó em ơi
                           bản đồng ca rung những trụ đá này
                           bấy giờ trái tim anh là những đường dây
                           hát đỏ bừng giá buốt
             So với thơ tình Aragon, Pablo Neruda tôi đọc thấy ở Thanh Thảo sự rắn
          rỏi hơn là những vuốt ve tân kỳ. Đôi bạn tình đã dắt tay nhau bước vào
          cuộc sống gia đình mùa hè 1977. Đám cưới rất tình. Nhưng ngay năm sau,
          khi Thanh Thảo có con trai Nhật Thảo thì tai họa đã ập đến đời anh làm
          anh mất một cái chân. Lúc này, tình yêu mới bắt đầu thử thách gia đình
          nhỏ này trong một căn gác gần Nhà thờ Nhọn ở Quy Nhơn. Ý Nhi thực sự
          trở thành người vợ lặng lẽ, vun đắp cho cái tổ ấm mà nó luôn luôn bấp
          bênh vì các ông bạn “rạch trời rơi xuống” của Thanh Thảo. Nhưng tình
          yêu vẫn dinh dưỡng tâm hồn Thanh Thảo. Thơ tình của anh vẫn mạnh



           112 O VĂN NGHỆ Bình Định số Xuân Ất Tỵ tháng 1+2.2025
   114   115   116   117   118   119   120   121   122   123   124