Page 68 - Người Kinh Bắc
P. 68
TẢN VĂN
người bạn tri kỷ đàm đạo chuyện trên trò... trên mặt đê đổ bê tông mà thành chuyện
rả rích, rả rích như xoáy ngược thời gian, lớn, đến mức lãnh đạo xã bị kiểm điểm vì
rồi cùng nhau ngắm những mầm xanh cựa độ dày của bê tông không đúng yêu cầu.
mình hoan hỉ… Ở đây thì đúng là khó nghe Cũng là do những giọt mưa xuân tí tách
thật. Vậy đó anh. Nên em nghĩ, nếu cứ theo đấy. Những mầm cỏ hoang dại ấy đúng
đuổi điều gì đó không thuộc về mình, chắc là có sức sống mãnh liệt thật. Gọi là làng,
không có tâm trí nào để cảm nhận tiếng nhưng giờ làng có khác gì hàng phố mấy
mưa rơi đâu ạ”. đâu, mẹ kể vậy. Nhà nào nhà nấy giờ cũng
Trở về phòng, tôi cố vắt óc suy nghĩ hay đóng cổng sớm. Bọn trai tráng cũng
tại sao cô gái đó lại quan tâm đến việc không túm năm tụm ba đầu làng như trước
cảm nhận tiếng mưa rơi? Thời buổi 4.0 mà nữa. Bọn trẻ ham học đều tìm đường ra
còn thích nghe tiếng mưa rơi? Người này thành phố, sau đó là xoay sở mọi cách để
đúng là người trên trời rơi xuống. Bây giờ trụ lại sau khi tốt nghiệp. Những đứa trẻ
người ta thích nghe tiếng sột soạt của đồng còn lại cũng rời làng đi làm công nhân
tiền hay tiếng ting ting đổ về tài khoản và khu công nghiệp hay tìm cách ra đi khỏi
những thứ tiếng thiết thực khác. “Anh có làng. Bọn trẻ bây giờ không thích làm việc
nghe thấy tiếng mưa xuân đang rơi tí tách đồng áng. Cái chung nhất là đứa nào dù ở
không?”. Bỗng dưng tôi cảm thấy trống thành phố hay về làng là ôm khư khư cái
vắng rồi chìm vào giấc ngủ xa vời. Ở đó điện thoại chả ai buồn nói chuyện với ai.
tôi thấy ngôi làng ven sông nhà mình hiện Thường kể đến đấy, mẹ lại hay thở dài…
ra. Nơi đó ở ven đê, tôi cùng mấy đứa bạn Tỉnh dậy rồi trong tôi bỗng cảm thấy
chạy chơi khắp bãi sông. Lúc chạy lấp sấp trống vắng. Ừ mà tầm này không biết cây
mé bãi bẻ trộm ngô mang vê chân đê vun gạo đã ra nụ chưa nhỉ? Hay những bàn tay
cỏ khô mà nướng. Lúc mò cua, bắt cá dưới khúc khuỷu mới bắt đầu đón những chồi
ruộng lấm lem bùn đất. Vào những buổi non. Từ lúc nào mình không còn biết cây
chiều hè gió lộng, chúng tôi thi nhau thả gạo nào ra hoa vào tháng mấy? Mình chỉ
diều, bàn chân trần chạy thoăn thoắt trên nhận ra chúng khi chúng là những đốm
mặt đê chẳng thấy đau… Lớn dần lên thi lửa nhỏ bay giữa bầu trời. Đã bao năm rồi,
thoảng vẫn vùi khoai, ngô, rồi mùa hanh mình không được ngắm những bông hoa
khô nghịch ngợm đốt cháy cỏ và những gạo đỏ rực dưới mưa... Mưa xuân vẫn lất
bụi cây nhỏ triền đê tạo thành những phất bay táp vào mặt lành lạnh. Cửa phòng
đám đen thui ngoằn ngoèo. Đốt cháy đấy, bên cạnh đã khóa trái. Bâng khuâng thật
nhưng đầu xuân lũ chúng tôi lại háo hức đấy cô gái phòng bên. Tôi ước mình có
đợi chúng xanh mướt trở lại. Bởi vì dù có thể cùng cô gái phòng bên cảm nhận được
bị đốt cháy, những giọt mưa xuân lớt phớt những giọt mưa xuân tí tách như hai người
vẫn kiên nhẫn đánh thức từng mầm cây, bạn tri kỷ và cùng nhau ngắm những mầm
ngọn cỏ. Năm trước mẹ cũng kể chuyện ở xanh cựa mình hoan hỉ trồi lên… Bỗng
xã, sau Tết cũng vì chuyện cỏ mọc trồi lên dưng tôi muốn trở về nhà thật nhanh./.
66 NGƯỜI KINH BẮC SỐ 01/2025