Page 66 - Người Kinh Bắc
P. 66
TẢN VĂN
hững giọt mưa xuân
hững giọt mưa xuân
N N
Những giọt mưa xuân
TỐ QUYÊN
ần mười hai giờ đêm tôi vẫn cố like và trả lời “Con sẽ cố gắng về trước
tranh thủ miệt mài làm việc. Cơn hai mươi chín nhé”. Mẹ hồi âm ngay lập
Gbuồn ngủ kéo đến trĩu nặng trên mi tức bằng một cú đúp năm like. Chắc giờ
mắt. Rút điếu thuốc khỏi bao thuốc lá, tôi mẹ mới yên tâm đi ngủ. Hơn mười hai giờ
lặng lẽ mở cửa bước ra ngoài hành lang. rồi. Tôi tự trách mình không đọc tin nhắn
Cái hành lang chật hẹp đến nỗi tôi có thể của mẹ sớm hơn. Ba năm sau đại học ở lại
nghe tiếng đánh máy lách cách của cô gái thành phố làm tôi mòn mỏi cả người. Tôi
ở phòng bên cạnh, chắc cũng đang hối hả cũng ít về quê. Hầu như công việc của tôi
hoàn thành công việc. Hôm nay đã là hai gắn với căn phòng không có lấy một cửa
mươi sáu Tết rồi… sổ nào, ngoại trừ lúc không bật điều hòa,
Đêm khuya khoắt ken trong xóm trọ có thể mở được cánh cửa ra vào để nhìn ra
nhỏ. Ánh đèn cao áp trên phố ở tít xa trở không gian bên ngoài là một hành lang hun
nên vàng vọt, gió lạnh buốt vun vút đập hút. Về quê thì không thể kiếm mỗi tháng
vào đâu đó rít lên gầm gừ làm mấy con chó mười lăm, hai mươi triệu được. Vả lại
thỉnh thoảng lại gâu lên cắn hóng. Loáng muốn làm một chân bé nhất như công chức
thoáng có những giọt mưa hắt vào mặt giá cấp xã bây giờ cũng khó, mẹ tôi thổn thức
buốt làm tôi thoáng rùng mình kéo mũ áo gọi điện bảo vậy. Lần nào gọi điện về mẹ
trùm lên đầu. Tôi lặng lẽ mở điện thoại lướt cũng sụt sịt thương tôi vì nhà tôi chủ yếu
nhanh. “Con đã ăn cơm tối chưa? Nhớ ăn vẫn làm nông, họ hàng chẳng có ai làm đến
uống, giữ gìn sức khỏe con nhé. À, bố hỏi chức Trưởng thôn chứ đừng nói đến chức
con định hôm nào về đấy?”. Đó là tin nhắn cao hơn, cứ như thể việc tôi ở lại thành phố
của mẹ. Những câu hỏi ngày nào cũng là do lỗi của bố mẹ vậy.
lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn mà “Trời ạ! Anh làm em giật cả mình”.
không thể thiếu mỗi ngày. Tôi vội vã nhấn Một cái bóng chùm kín đầu xuất hiện bên
64 NGƯỜI KINH BẮC SỐ 01/2025