Page 43 - Người Kinh Bắc
P. 43

TRUYỆN NGẮN

          Tôi quay lại nhận ra lão đang tưới cây. Ngữ  chở hàng thuê. Lão được đồng ngũ nhất là
          nhận ra tôi bỏ chiếc bình tưới cây xuống  các cựu bình phục viên, ca ngợi là người
          sân hồ hởi:                                   có tầm nhìn xa, trông rộng.
               - Ông đi đâu đấy, vào nhà uống nước            Ngữ cụt pha trà lóng khóng có lẽ vì
          đã.                                           bàn tay trái thiếu ngón, tôi chợt nhớ lại câu
               - Đi dạo phố phường xem không khí  chuyện của Hạ với lão thuở nào. Tò mò tôi
          Tết năm nay ra sao? Ông chuẩn bị Tết đến  lân la thăm dò:
          đâu rồi?                                            - Tôi trông nhà cho lão Hạ hơn một
               Vừa mở cổng Ngữ vừa thũng thẵng:         năm rồi mà chẳng thấy hắn về, gọi điện hỏi
               - Con cháu thì ở xa, Tết nhất ghé qua  nhưng không thể liên lạc được.
          nhà chưa ấm chỗ đã về, chỉ còn hai ông bà,          Ngữ đáp tỉnh khoeo:
          ăn uống là bao mà phải chuẩn bị hả ông?             -  Gọi  thế  đếch  nào  được,  vùng  ấy
               Nhà lão Ngữ ngăn nắp và sạch sẽ, dãy  chưa có sóng?
          cây cảnh được lão tỉa tót khá công phu nhất         - Chả nhẽ một công ty nuôi trồng, chế
          là giàn hoa giấy hình đôi rồng ngự trên cánh  biến và xuất khẩu nông, lâm sản lại ở vùng
          cổng, nở rực rỡ với đủ sắc trắng, đỏ, vàng.  sâu vùng xa không có sóng viễn thông thì
          Lão Ngữ cũng chỉ tầm tuổi tôi u70 nhưng  giao dịch, liên lạc thế nào?
          nhìn lão trẻ như u60, khỏe và nhanh nhẹn.           Ngữ tròn mắt nhìn tôi:
          Cái mảnh sân nhỏ lão bày đủ thứ nhưng               - Ông ấy nói với ông thế à?
          tất cả đều bóng lên không có một hạt bụi.           Tôi gật đầu.
          Ngữ ở quân ngũ chưa đủ 15 năm, lúc phục             -  Nói  dối  đấy.  Hiện  lão  Hạ  đang  ở
          viên  về  với  hàm  Thượng  úy.  Tiền  phục  điểm cao 399 Hà Quang, gỡ mìn làm sạch
          viên thuở ấy đa số mang về đưa vợ, riêng  đất,  để  các  ông  ấy  xây  đài  tưởng  niệm
          Ngữ thì không. Khi có quyết định cầm tay,  những đồng đội đã hy sinh.
          tư trang chỉ giữ lại một bộ đang mặc trên           - Sao ông biết?
          người, còn tất cả: nào là chăn màn, quần            - Ông anh con bác ruột tôi đứng đầu
          áo, ăng gô, mũ cối, lão mang ra chợ bán  cái  Ban  liên  lạc  Cựu  chiến  binh  chiến
          hết. Cầm số tiền đã có trong tay lão vào  trường này mà, ngày còn tại ngũ ông ấy là
          bản Thí mua ngựa, một chú ngựa non chưa  thủ trưởng của lão Hạ đấy.
          đầy hai tuổi. Ngày ấy phương tiện chuyên            Tôi vỡ òa, thì ra Ngữ cụt và Hạ có
          chở rất khó khăn, có thuê thì cũng không  mối quan hệ dây dợ chỉ đơn giản thế thôi.
          thể đủ tiền, thế là lão dắt bộ, đúng nghĩa  Chưa tin tôi như vô tình bâng quơ:
          một mình một ngựa. Sáu ngày, nước sông,             - Thế mà tôi cứ tưởng ông và Hạ cùng
          cơm chợ tối ngủ nhờ nhà dân hoặc gầm  đơn vị.
          cầu, Ngữ cụt dắt ngựa về đến phố. Chăm              - Không. Lúc tôi ra quân, Hạ ở trên
          ngựa hơn cả chăm con, năm sau Ngữ có  quân khu, còn tôi ở dưới Trung đoàn trực
          cái xe ngựa thứ hai trong phường, sau cụ  thuộc tỉnh đội có biết nhau đâu.
          binh Thao ở khu phố 6. Kinh tế nhà Ngữ              Tôi  nâng  chén  nhập  một  ngụm  trà
          cụt khá lên nhờ vào cái xe ngựa chuyên đi  cho tâm thế thật bình tĩnh, đây chính là dịp



                                                                  NGƯỜI KINH BẮC    SỐ 01/2025  41
   38   39   40   41   42   43   44   45   46   47   48