Page 45 - Người Kinh Bắc
P. 45

TRUYỆN NGẮN

          vọng Ngữ ra quân rồi, câu chuyện sẽ trở             - Chế độ, tiêu chuẩn cái gì, tự mình
          về quên lãng.                                 làm tự mình chịu, nhưng thôi, nó cũng là
               Rất cảm ơn em, chúc em mạnh khỏe  cái giá để đổi lấy đất sạch.
          và thành đạt.                                       Chiều  buông  xuống  một  màu  chì
               Anh: Nguyễn Duy Hùng".                   vời  vợi,  không  gian  se  lạnh,  xuân  đang
               Đọc xong nước mắt tôi cứ rưng rưng.  về ngoài ngõ. Hạ rít một hơi thuốc lào rồi
          Là con người cái lý cái tình đâu phải lúc  ngả ra ghế nhả khói lên trần nhà, hết khói
          nào cũng rạch ròi được.                       hắn đứng lên lấy từ trong ba lô ra một gói
                            *        *                  ni lon.
                               *                              - Biếu ông cân chè tuyết uống Tết.
               Hai mươi tám Tết, Hạ về, bước vào  Cho tôi xin chùm chìa khóa, tối sang tôi
          khoảng  sân  nhỏ  nhà  tôi  cất  giọng  oang  uống nước nhé. Tết này vợ chồng cái Nhàn,
          oang:                                         cái Hạ đều về.
               - Ông Thái đâu rồi?                            Tôi  nhìn  theo,  bóng  Hạ  khuất  dần
               Từ  trong  bếp  tôi  mừng  rỡ  chạy  ra,  sau cánh cổng, bâng khuâng, lặng lẽ nghe
          sững người, giật thót. Trước mắt tôi không  thấy  tiếng  con  tim  mình  đang  đập  như
          phải là dáng hình của Hạ hôm sang đưa tôi  loạn nhịp./.
          chùm chìa khóa. Hạ gầy, đen vai đeo tòng
          teng, cái ba lô con cóc đã bạc mầu, thân
          hình  hẫng  hụt,  phải  đi  trên  hai  cái  nạng
          thép trắng.
               - Trời ơi sao lại thế này? Tôi thảng
          thốt.
               Hạ kéo ống quần chân trái rỗng đang
          bay lất phất lên:
               - Mẹ nó gỡ cả ngàn quả ngon lành,
          đến quả này rỉ sét, tôi chủ quan tưởng đã
          mất tác dụng, không ngờ nó vẫn bật lên nổ
          tiện phăng chân trái.
               Tôi dìu Hạ vào nhà, đặt vào tay hắn
          cốc nước cam. Lòng nặng trĩu:
               - Bây giờ còn đau nữa không?
               - Hôm mới cắt thì đau và nó cứ chông
          chênh  thế  nào  ấy.  Buồn  mất  cả  tháng,
          nhưng bây giờ thì đỡ rất nhiều rồi.
               Ái ngại tôi hỏi:
               - Có được hưởng chế độ, tiêu chuẩn
          gì không?
               Hạ cười:



                                                                  NGƯỜI KINH BẮC    SỐ 01/2025  43
   40   41   42   43   44   45   46   47   48   49   50