Page 41 - Người Kinh Bắc
P. 41
TRUYỆN NGẮN
nên cơm ai người ấy nấu, thích ăn gì, mặn phừng, đứng dậy chuồn thẳng. Không phải
nhạt ra sao thì tự thân đi mà chế biến. hắn chém gió khi nào cũng hay, nhưng quả
Một hôm Hạ chạy sang nhà tôi mặt đỏ thật không ít lần nghe hắn nói, tôi sững sờ.
phừng, trút giận: “Điên cả người, đang yên Hắn kể: Năm chiến tranh bảo vệ biên
đang lành đi rước của nợ về. Làm tình thì giới phía Bắc, đơn vị hắn bị rơi vào thế bị
nó không cho bảo để giữ giới, thèm miếng bao vây, không còn gì để ăn, ngoài móm
thịt gà thì nó ngấm nguýt nhấm nhẳng chửi lá rau tầu bay rửa qua ăn sống, đói vàng
thầm: đồ sát sinh. Đêm qua tôi chẳng ngủ mắt. Mở đường máu thoát thân thì không
được tẹo nào, nghĩ chán rồi ông ạ, phải tống đủ sức vì cả đơn vị trong tay chỉ còn 20
cổ nó ra khỏi nhà thôi”. Tôi bó tay trước sự khẩu AK với vài viên đạn, liều mạng mà
giận dữ của Hạ, chỉ biết đặt chén nước vào xông ra thì khác gì tự sát. Nhưng như trời
tay hắn: “Ông uống nước đi cho hạ hỏa”. cứu đến ngày thứ 14 bỗng có con trâu xuất
Như nhận ra thái độ vô lý của mình, Hạ nở hiện nơi bìa rừng, không chần chừ đại đội
nụ cười mà như mếu. Hạ không nói chơi, trưởng Thịnh nâng súng lên xiết cò, viên
khoảng một tuần sau, vợ chồng hắn ly hôn. đạn găm trúng đầu, con trâu lăn quay, đại
Hạ có công việc mới: đi câu. Hạ sát cá lắm đội xẻ thịt thế là qua cái đói. Ngày thứ 28
ngày nào cũng mang về cả rổ: rô đồng, rô địch rút quân, lính từ trong rừng ra, dân
phi, chép mè đủ cả. Hôm nào câu được con từ nơi sơ tán trở về, không ai ngu như hắn
cá to hắn cũng giữ lại làm món uống rượu. trong hành trang mang theo của mình lại
Những buổi như thế rất ít khi thiếu sự có có thêm cái đầu trâu. Bởi hắn thích cặp
mặt của tôi. Bởi hắn thích tôi, bởi chỉ có tôi sừng đẹp, hắn thích có cái đầu trâu được
mới đủ kiên nhẫn để ngồi nghe hắn chém treo trên tường phòng khách nhà mình.
gió. Nguyên do tính hắn thẳng như thước Ông chủ đã ba ngày đi tìm con trâu là “đầu
kẻ, sẵn sàng nói ra những lời người khác cơ nghiệp” của mình mà không thấy, bỗng
ngại nói, hoặc sợ mất lòng mà không dám nhiên lại thấy anh bộ đội vác cái đầu trâu
nói. Ở khu phố có ông Giám đốc Sở về hưu qua ngõ. Ông nhận ra cặp sừng đúng là con
rất hay làm đơn kiến nghị, rồi điện cho lãnh trâu nhà mình, ngạc nhiên ông hỏi: “Tại
đạo vốn trước kia là cấp dưới của ông, yêu sao anh lại có cái đầu trâu này? Anh giết
cầu, đề xuất giải quyết việc nọ việc kia. trâu nhà tôi phải không?” Hạ rụng rời lúng
Hôm liên hoan nhân ngày “Đại đoàn kết” túng, không biết giải thích ra sao, nói thật
ông cứ thẫn thờ một mình, đợi mà không thì đại đội trưởng Thịnh ăn chắc án kỷ luật:
thấy ai đến ngồi cho đủ mâm, ông vẫy tay cách chức, hạ quân hàm. Như gà mắc tóc
gọi Hạ, Hạ đến bên nói thẳng tưng: “Ông hắn đành vò đầu gãi tai: “Cháu tưởng trâu
có biết tại sao không ai đến ngồi cùng ông rừng”. “Rừng đến con dúi cũng chẳng còn,
không?” Nguyên Giám đốc Sở nhăn mặt làm gì còn trâu, với bò. Nó là con trâu của
hỏi lại: “Tại sao”? “Tại vì lúc còn đương nhà, tôi lùa vào rừng tránh bom rơi đạn
chức, ông như cường hào, khi về hưu ông lạc”. Tai bay vạ gió thế là Hạ phải nhận
lại vẫn tưởng mình là lãnh đạo”. Nguyên cái quyết định cách chức Trung đội trưởng,
Giám đốc Sở nghe nói thế mặt đỏ phừng chuẩn úy xuống thượng sỹ. Đại đội trưởng
NGƯỜI KINH BẮC SỐ 01/2025 39