Page 38 - Văn Nghệ Yên Bái Vùng Cao
P. 38
từng tấc đất dưới chân như cũng muốn thấy thế nào?
trở mình kể câu chuyện về địa tầng Vĩ ngồi xuống thềm nhà mường
lịch sử. Thiếu tá Vĩ giới thiệu về lịch tượng ra cậu con trai bé bỏng ngày nào
sử hình thành mốc và hướng đi đường thế mà bây giờ sắp thành một chàng trai
biên giới cho các đoàn viên thanh niên. mười tám. Cuối tuần, chiều muộn con
Tiếng chim chóc ríu ran trong những tán mới từ trường về đến nhà. Đặt chiếc ba
cây. Vĩ hiểu rằng để có được sự bình lô xuống, cậu ôm lấy bố mình. Vẫn là
yên này cha ông ta đã đánh đổi biết bao vòng ôm ấy nhưng Vĩ nhận ra con đã cao
nhiêu xương máu. Anh cùng các đồng lớn trưởng thành hơn rất nhiều sau mỗi
đội của mình sẽ giữ yên từng tấc đất chuyến công tác của anh. Cả nhà quây
biên cương cho dù phải trải qua bao khó quần bên mâm cơm tối với canh hến, cá
khăn đi nữa. kho và đĩa rau tập tàng, bình dị thôi mà
*** những ngày xa quê anh nhớ đến cồn cào.
Cũng khá lâu rồi thiếu tá Vĩ mới Mẹ già ngồi kể chuyện về bản tin loa
được về thăm gia đình. Mẹ già ra đứng làng ngày hai buổi sáng, chiều. Anh kể
vào trông suốt một buổi chiều mới chuyện đơn vị mới tặng cho bà con hộ
thấy bóng dáng quen thuộc của người nghèo vùng biên ba chục con bò giống,
con trai cả. Vĩ ôm mẹ, hít hà mùi trầu sáu trăm con gà giống, một đàn lợn
không, mùi dầu gió, thứ mùi của người mười con. Vợ anh lại nhắc đến vài người
già gây thương nhớ. Anh đứng lặng bên già trong làng đã về trời, như những
giàn mướp trước nhà đã trổ bông vàng cây đại thụ đã không còn xanh nữa…
ươm sắc nắng, đống bùn từ trận lũ được Buổi tối, hai cha con ngồi bên nhau
vun cao ở gốc dừa và mấy luống rau. rất lâu. Không có lời khuyên nào, anh
Hiên chỉ mấy khoảng trống trước nhà chỉ kể cho con nghe về chuyện đời,
nói với anh: chuyện nghề suốt mấy chục năm canh
- Gốc chanh, cây ớt đều chết trong gác miền biên viễn. Còn câu chuyện về
trận ngập sâu rồi anh ạ. Em mua cây những cánh rừng con sẽ tự mình khám
mới trồng vào đó mà chưa kịp lên cao. phá. Vĩ tin đến một ngày nào đó gần
Nhưng cứ yên tâm lần sau anh về là có thôi, con sẽ khoác lên người bộ quân
ớt ăn. phục màu xanh và đặt những dấu chân
- Em không chỉ hai lần một mình thầm lặng giữa đại ngàn biên giới. Khi
vượt cạn sinh con mà còn giỏi vượt lũ ấy thứ âm thanh mà con nghe thấy rõ
nữa. Em xứng đáng được bằng khen nhất không phải tiếng suối reo, gió hát
đấy nhé. mà là tiếng của trái tim đầy nhiệt huyết
- Em chẳng cần bằng khen, chỉ cần đập trong lồng ngực trẻ, chính mình…
anh và các con khoẻ mạnh là vui rồi.
À mà không biết con đã nói gì với anh V.T.H.T
chưa? Chuyện con muốn nối nghiệp
của anh, dự định sang năm đăng ký xét
tuyển vào Học viện Biên phòng. Anh
36 Văn nghệ Yên Bái vùng cao- Số 74 (12/2024)