Page 33 - Văn Nghệ Yên Bái Vùng Cao
P. 33
Minh họa: Bích Hạnh
của khe nước được dân bản bắc về từ gầm sàn, già nhớ cả mùi khói ngai ngái
Khủi Xỏm, chảy qua những lớp lá mục mà mẹ thằng Khủ hay hun đống phân
ngai ngái mùi đất ẩm. Trong căn nhà sàn trâu dưới gốc ngõa non. Già thèm nghe
nhỏ, già Roong ngồi lặng im bên bếp tiếng vịt gà kêu đòi ăn mỗi chiều, thèm
lửa, tiếng ấm nước sôi ùng ục, nắp ấm nghe tiếng trẻ con í ới gọi nhau mỗi
nhảy lụp bụp theo tiếng nước sủi, thi tối… Nhưng tất cả đã bị cuốn đi trong
thoảng tràn xuống chân kiềng lèo xèo… cơn bão, chỉ còn lại một Nà Ngàm với
lèo xèo… Đôi mắt già nhìn xa xăm qua những vết thương loang lổ khắp mình;
làn khói bếp ngoằn ngoèo, rồi dừng lại còn lại nỗi đau như vết nứt toác của gót
trên bàn thờ vẫn thơm mùi gỗ mới, thì chân xạm âm ỉ, nhức nhối và để lại cho
thầm với chính mình: già nỗi đau không bao giờ nguôi khi nó
- Mẹ con thằng Khủ ở dưới đấy có cuốn phăng ngôi nhà, cướp mất mẹ con
lạnh lắm không? Đã tìm thấy bố thằng thằng Khủ… Giờ chỉ còn mình già lầm
Khủ chưa? lũi trong căn nhà sàn nhỏ mà đoàn thanh
Già nhớ…. Nhớ tiếng đập cánh phụp niên xã vừa dựng lại.
phụp rồi gáy te te của con gà trống, thèm Già lặng người, đẩy thêm thanh
nghe tiếng sột sột cọ lưng vào cột làm cả củi vào bếp, nhìn theo những sợi khói
nhà rung theo của hai mẹ con trâu dưới ngoằn nghoèo tìm cách bám vào gác
Văn nghệ Yên Bái vùng cao- Số 74 (12/2024) 31