Page 37 - Văn Nghệ Yên Bái Vùng Cao
P. 37

gọi cho thằng Vĩ. Nước xa không cứu           bên hàng rào. Trên đôi môi mười tám
           được lửa gần. Cứ để cho chồng con lo          còn  dính  đầy  nhuỵ  hoa  chè,  vàng  lấp
           nhiệm vụ”. Hiên nhìn sóng nước mênh           lánh trong ánh nắng ban mai. Lấy anh,
           mông chỉ biết cầu trời…                       đôi tay thon thả, nõn nà ngày nào phải
               Vĩ cùng đồng đội luồn rừng đi tuần        gồng gánh lo toan đủ thứ. Lúc nào nghĩ
           từ năm giờ sáng. Tiếng gáy lanh lảnh          về chị anh cũng thấy mình may mắn vì
           của  chú  gà  rừng  không  xua  nổi  màn      có một hậu phương vững chắc, để anh
           sương mù dày đặc. Men theo những con          bước  về  phía  ngày  mai  chưa  bao  giờ
           đường mòn thân thuộc dấu giày, tiếng          nao núng trước khó khăn. Vĩ dừng chân
           gà gáy râm ran rồi cũng thưa dần. Đồng        ngước  nhìn  lên  những  tán  cây  cổ  thụ
           đội chỉ còn có thể nghe thấy tiếng bước       chợt nhớ mình đã gắn bó với mảnh đất
           chân  nhau  và  tiếng  những  hạt  sương      này cũng đã mấy chục năm. Kí ức như
           rơi trên vành mũ. Đi tuần mùa này cảm         thước  phim  quay  chậm  hiện  ra  trước
           tưởng như càng đi càng không thấy lối         mắt anh. Những tháng năm tuổi trẻ anh
           thoát, càng bị bao bọc bởi màn sương          bám rừng, từng vì bảo vệ màu xanh bất
           đặc quánh. Quầng sáng từ ánh đèn pin          tận này mà đổ máu. Đồng đội của anh
           không làm tầm nhìn được cải thiện là          có người đã hy sinh trong cuộc chiến
           bao. Có khi người đằng sau giẫm cả vào        với lâm tặc lộng hành. Lại có người vì
           chân người phía trước. Nhưng thời tiết        không chiến thắng được sự cám dỗ của
           thế này vẫn còn tốt chán so với những         đồng tiền mà đánh mất mình, đánh mất
           ngày  phải  dầm  mình  trong  băng  giá       niềm tin của nhân dân. Mải trầm tư suy
           dưới 0 độ C như mùa đông năm ngoái.           nghĩ, đồng đội đã bỏ lại anh một quãng.
           Súng trên vai, tay Vĩ còn cầm thêm con        Bỗng từ đâu một chú gà lôi bay ra rồi
           dao quắm để lát nữa khi sương tan các         rất nhanh lại lủi vào bụi rậm. Con dao
           anh sẽ cùng lực lượng dân quân và đoàn        quắm trên tay anh vung lên phát quang
           viên thanh niên phát quang đường tuần         đường biên, thông thoáng tầm nhìn. Đã
           tra  biên  giới.  Vài  tiếng  chim  vút  qua   gần đến điểm hẹn, đoàn thanh niên của
           màn sương vươn tới đỉnh trời báo hiệu         huyện chắc cũng gần đến nơi rồi.
           mặt trời đã lên, sương đã mỏng dần. Giá           Cột mốc số 501 hiện ra. Các đoàn
           mà được hút một điếu thuốc chắc cơ thể        viên thanh niên trong màu áo xanh hy
           sẽ ấm lên nhưng anh và đồng đội đều           vọng đã có mặt từ sớm, dọn dẹp xung
           giữ  đúng  nguyên  tắc  không  hút  thuốc     quanh. Thiếu tá Vĩ tiến lại gần kiểm tra
           trong rừng. Anh rất sợ thứ mình để lại        hiện trạng cột mốc. Nhìn lá cờ đỏ sao
           rừng không phải là tàn thuốc mà là một        vàng tung bay ở đường biên giới quốc
           đám cháy khổng lồ. Vĩ với tay ngắt một        gia ai nấy đều xúc động, trào dâng niềm
           bông hoa chè đưa lên miệng hút thứ mật        kiêu hãnh và niềm tự hào dân tộc. Tất
           ngọt dịu dàng, anh chợt thấy nhớ nhà.         cả mọi người đứng nghiêm, thực hiện
               Hiên từng là tiểu thư con nhà khá giả.    nghi lễ chào cột mốc. Đây đâu phải lần
           Lần đầu tiên gặp nhau là khi anh nhìn         đầu mà sao Vĩ thấy lồng ngực mình đập
           thấy chị đang cúi xuống hút mật hoa chè       mạnh. Gió hát khúc tráng ca đại ngàn,



               Văn nghệ Yên Bái vùng cao- Số 74 (12/2024)                                         35
   32   33   34   35   36   37   38   39   40   41   42