Page 11 - Tạp chí Cửa Việt
P. 11

Mùa xuân chân phương




                                                            ¶ Tùy bút của DIỆU ÁI



                          hân phương” là từ hay dùng của ba tôi. Với ba, mọi thứ
                  “Cnên chân phương. Tết đến xuân về, cũng chỉ cần vậy.
                  Từ “chân phương” hiểu nôm na theo ý của ba tôi là đơn giản,
             giản dị, là mộc mạc, không tô vẽ cầu kỳ, không màu mè, hào nhoáng.
             “Những thứ bên trong như tri thức và đạo đức mới quan trọng, bề
             ngoài chỉ cần chân phương thôi con.” Đó là câu nói in sâu vào tiềm
             thức năm tôi học lớp năm, khi tôi xin tiền mẹ mua cặp sách mới. Thay
             vì nói nhà mình không có tiền hay dùng một lý lẽ nào đó khác, ba tôi
             đã nói như vậy. Ba giải thích thêm, “Cặp sách mới không làm con học
             giỏi thêm, nếu cặp hư thì có thể sửa, còn không sửa được thì dùng túi
             đựng sách vở cũng chẳng ảnh hưởng chi, chân phương thôi.” Một đứa
             con nít lúc ấy làm chi hiểu điều này, chỉ thấy ba quá nghiêm khắc và
             ki bo, ai cũng có cặp mới, mỗi ba bảo con mình đựng sách vở trong cái
             túi đựng đồ cũ kỹ. Kể từ lúc đó, từ “chân phương” như thể đeo bám,
             ám ảnh tôi. Bởi bất cứ việc chi to nhỏ, ba đều nhắc nên chân phương,
             phải chân phương.
                  Hồi chưa hiểu chuyện, tôi nghĩ ba keo kiệt bủn xỉn không như
             ba của bạn tôi. Nhà người ta luôn trong tâm thế lo lắng con cái không
             bằng bạn bằng bè nên khi con đòi hỏi, ba mẹ đều gắng sắm sửa bằng
             được, nhà không có điều kiện cũng vay mượn để mua cho con. Nhà tôi
             ngược lại, kể cả khi có điều kiện, ba mẹ tôi cũng chẳng bao giờ chiều


                                                                                9
   6   7   8   9   10   11   12   13   14   15   16