Page 82 - Văn Nghệ Phú Yên
P. 82

Mờ nhìn mẹ. Bà đang phía đối diện, ghế trong cùng, chếch với chỗ cô và
            Thảo Ngọc. Đã lâu lắm cô không nhìn sâu vào mẹ, hình như bà đã già hơn
            những gì cô nhớ được. Mờ cảm tưởng lâu lắm không gặp mẹ, kể từ lần hai mẹ
            con tranh cãi về chuyện cô sẽ lên phố kiếm sống, thay vì quanh quẩn ở đây.
            Dưới sự soi tường của ánh sáng, Mờ nhìn rõ tóc mẹ đã bạc nhiều, da gò má
            chảy xuống và mỡ bọng mắt dày lên. Có lẽ bà mất ngủ. Phải rồi, cô đến đây mỗi
            đêm, kể cả con Đen không báo động đi nữa thì một người mang trong mình
            sự u uất trường kỳ như bà, lẽ nào có thể tròn giấc.
                                               *

                Đó là bữa sinh nhật lạ lùng và đông người nhất của Mờ. Mọi người hát
            chúc mừng và hối Mờ ước gì đi trước khi thổi nến. Cô không nhớ mình nguyện
            cầu điều chi. Có thể, thứ cô coi trọng là khoảnh khắc hiện tại. Nó vượt lên hơn
            những mơ viễn xa xôi mà cô không thể nắm níu hết.

                Tết năm đó, Thảo Ngọc được mọi người đưa sang thăm mẹ con Mờ. Đêm
            ba mươi, mẹ chuẩn bị cho em một bao lì xì đỏ. Mờ cũng qua thăm ba mẹ Thảo
            Ngọc khi cả nhà từ thành phố về. Ai nấy đều nhẹ lòng như chưa từng tồn tại
            mối duyên dang dở giữa ba Thảo Ngọc và mẹ cô. Lời hẹn ước, sự đổi thay, cách
            biệt, giận dữ rồi hoài vọng thấm thoát đã mờ nhòa trước vòng quay không
            ngưng nghỉ của thời gian...
                Căn nhà lớn với khu vườn xanh mướt, ấm áp mùa xuân trải ra trước mắt
            Mờ. Nếu có một giới hạn không gian mà Mờ nghĩ không thể đi hết thì chính
            là khu vườn nhà Thảo Ngọc. Dù cô đã nhiều lần dẫn em qua các lối tắt, hít thở
            không khí của cây cỏ và mùi đất dậy lên, nhưng Mờ không bao giờ nhớ hết
            mặt cây, nhớ từng đụn lá mục mỡ màng như thế nào sau một đêm mưa. Thế
            giới của con người thật chật hẹp nhưng cũng chừng rộng lớn, tùy sự co duỗi
            của tâm hồn, phải không?
                - Cô Tâm nói ra Tết sẽ để chị lên phố. Ba mẹ em đã sắp xếp xong xuôi. Em
            từng nói chị sẽ không đến đây được lâu nữa mà. - Thảo Ngọc quay sang hướng
            cô ngồi, em cười như thể đã tiên liệu được mọi thứ.
                Mờ không biết phải nói gì. Thảo Ngọc chưa đầy hai mươi nhưng em như
            đã đi hết một đời người. Em nhẹ nhàng chấp thuận bóng tối và điềm nhiên để
            vô thường xảy ra, như cách em ngồi đây, bình yên giữa rộn ràng ngoài kia, tận
            hưởng phần còn lại mà mùa xuân dành riêng cho em.
                Trong phút giây đó, Mờ chợt nhớ ra ước nguyện tuổi mới trong đêm sinh
            nhật. Nó diễn ra ngay đây, khi hai cô gái nhỏ lặng lẽcạnh nhau lúc trời đất
            giao hòa...


             76 VĂN NGHỆ PHÚ YÊN
   77   78   79   80   81   82   83   84   85   86   87