Page 79 - Văn Nghệ Phú Yên
P. 79

Còn lại mùa xuân



           PHẠM THỊ HẢI DƯƠNG   Truyện ngắn
                                   




               Mờ lay nhẹ chốt cửa, tránh cho tiếng động làm mẹ tỉnh giấc. Mẹ luôn
           nhắc là bà bị khó ngủ. Phòng Mờ cách buồng mẹ nằm một vách, áp tai xuống
           Mờ sẽ đếm được mẹ trở mình bao nhiêu lần trước khi hơi thở của bà dần đều
           đặn. Khi đó, cô chuyển trạng thái, mọi cử động khẽ khàng như mèo.

               Một bên cửa mở ra, hơi lạnh và bóng đêm ùa vào mắt Mờ, thoáng làm cô
           mất tri giác. Mờ trấn tĩnh, lần tìm đôi dép được xếp gọn đâu đấy dưới bậc tam
           cấp mà cô đã chuẩn bị từ chiều. Không được cử động quá mạnh, kiểu gì con
           Đen từ chái sau cũng chạy tới nhảy lên người cô. Chưa nói đến việc nó gầu gầu
           mừng rỡ thì với tốc độ te tái của con chó, mẹ cô sẽ nghe ra sự bất thường. Con
           vật thật rắc rối, cô nghĩ ngợi trong lúc nhẹ nhàng lắc cái chốt cổng.
               Bây giờ Mờ mới dám thở ra. Cô luồn thân hình nhỏ nhắn vào đêm tối. Mờ
           qua hết đoạn đường vắng cùng ánh sáng từ chiếc điện thoại nhỏ mà mẹ cấp
           cho từ nhiều năm nay. Thật ra, nếu không có gì dẫn đường, Mờ vẫn tự tin có
           thể đi được. Nhiều năm nay cô đã quen tối. Cô được sinh ra trong đêm tháng
           Chạp. Mẹ giữ cô suốt trong căn nhà ẩm thấp, nơi cuối cùng được kéo điện trong
           làng. Dẫu thế, mẹ chỉ cho lắp một bóng đèn ngay gian thờ, chỗ mà bà nhắc cần
           sáng sủa để cô nhớ mặt cha. Tất cả không gian còn lại trong nhà đều thiếu sáng
           trầm trọng. Buồng của mẹ. Phòng của cô. Chỗ ăn cơm. Thậm chí chiếc ổ nhỏ
           của con Đen. Và quan trọng nhất là tên của cô - Mờ. Hình như mẹ cố ý không
           để bất kỳ thứ gì sáng sủa được phép lại gần con bà.
                                              *
               Cửa cổng với những vạt hồng leo thắt thành vòm, thả xuống từng chùm
           lớt phớt trong ánh sáng ấm áp từ những cột đèn cao ngút. Mờ cảm giác vừa
           bước vào thế giới mới, rất xa nơi cô ở, chứ không phải chỉ chừng mấy chục dãy
           nhà. Một thoáng gió dềnh lên từ khu vườn lớn tràn tới, cùng ánh sáng trùm
           xuống, Mờ chừng say. Trong lúc Mờ còn đang mơ màng thì cô Tím từ bên trong
           bước ra, khuôn miệng nở nụ cười hiền hậu. Cô mặc chiếc áo chéo vạt màu mỡ
           gà, nẹp áo đồng màu với chiếc quần tây suông được ủi phẳng phiu.
               - Mờ tới, sao không bấm chuông? - Cô Tím hỏi, giọng nhẹ nhàng đến mức
           cơ mặt như không chuyển động. Không có gì xô lệch được sự hiền hòa vốn dĩ
           trên mặt cô.


                                                             VĂN NGHỆ PHÚ YÊN  73
   74   75   76   77   78   79   80   81   82   83   84