Page 80 - Văn Nghệ Phú Yên
P. 80
- Cháu nghĩ cô sẽ đợi vào đúng giờ này. - Mờ giơ chiếc điện thoại nhỏ của
cô lên, màn hình không rõ đang sáng hay tắt.
Mờ quen với ngôi biệt thự. Cô cảm nhận được độ lên nước của từng viên
gạch. Sải chân lặng lẽ và kín đáo của cô Tím làm Mờ an tâm về một người dẫn
đường tận tụy. Mỗi đêm, bước sau lưng cô, Mờ bất giác mất tập trung. Vòm trời
lừng lững phía trên hút lấy cô. Bầu trời của riêng gia trang này, không bị thứ
gì cắt xẻ hay xâm phạm. Không giống khoảnh trời của mẹ con Mờ, thường bị
xén làm nhiều mảng, trôi về nhiều phía. Cô giấu cho mình một chút tư riêng.
Mẹ cũng vậy. Chưa bao giờ mẹ và Mờ có chung điểm nhìn. Khi cô ở bếp thì mẹ
sau giếng. Mẹ vô buồng, cô ra sân trước vuốt lưng con Đen, chẳng hạn.
Hai người tiến sâu vào gian trong, nơi chủ nhà trồng rất nhiều mai chiếu
thủy và một số loại bonsai nào đó mà Mờ không biết tên. Cô không nhớ đi qua
đây bao nhiêu đêm, đã có thể nhắm mắt lại, hít thở đủ đầy, thuộc làu mọi thứ
như cô bé sau cánh cửa kia chưa nữa.
- Hôm nay chị đến trễ đấy nhé!
- Chị nghĩ không quá năm phút đâu...
- Gió chướng nổi mạnh hơn bình thường, kìa chị.
Thảo Ngọc xoay chiếc ghế lại, lưng cô bé hướng về phía khu vườn sáng bên
kia. Phòng em dẫn ra ban công rộng, chỗ Thảo Ngọc có thể tự phơi nắng buổi
sáng và hít thở không khí của đêm mà không va đập trúng thứ gì. Ngày đầu Mờ
tới, Thảo Ngọc cũng ngồi y như vậy. Em mặc những chiếc váy đơn giản nhưng
bay bổng. Vài chiếc kẹp đủ hình thù và màu sắc được cài lên tóc em. Thảo Ngọc
thường hát, giai điệu ê a không rõ lời. Tiếng em tỏa ra khu vườn phía xa, nơi
những con mèo quen tiếng chủ, đang nằm thiêm thiếp.
Mờ biết Thảo Ngọc chừng mấy tháng. Khi đó, ngôi biệt thự lâu nay vắng
người đột nhiên xáo động bởi tiếng xe cộ, tiếng chân người ra vào và những
lời bàn tán râm ran. Lúc nhỏ, Mờ thường cùng đám trẻ trong làng chạy lăng
xăng trước cổng nhà này. Mấy đứa luôn nhìn chòng chọc cố tìm thứ gì bên
trong cánh cổng cao vút và lối đi dài không thấy điểm cuối kia. Chúng rủ cô
trèo tường vào trong. Chắc hẳn có nhiều thứ hay lắm, nhưng Mờ nhớ lời mẹ
dặn, không được tọc mạch những chốn tư riêng. Nhất là với ngôi nhà này thì
càng phải tránh.
Rồi Thảo Ngọc về. Cô bé mắc căn bệnh nào đó làm em mất thị giác từ sớm.
Gia đình đã thuốc thang nhiều năm nhưng vô ích. Em gặp khó khăn khi tiếp
tục học lên cao. Có lẽ mọi người đã ngừng hi vọng và Thảo Ngọc đã chấp nhận
em có một cuộc đời khác số đông. Vậy là em thành cô chủ nhỏ trong căn biệt
74 VĂN NGHỆ PHÚ YÊN