Page 66 - Văn Nghệ Phú Yên
P. 66

Những tia nắng đầu ngày đã trải vàng trên con đường quen. Tiếng máy
            nổ giòn dã. Lam ngồi sau xe ông Tám, lẩm nhẩm cầu nguyện. Cô cũng chẳng
            biết mình nói gì với các vị thánh thần, có đầu đuôi, chủ ngữ, vị ngữ, kính ngữ
            hay không. Nhưng những lúc như thế này, Lam chẳng biết làm gì ngoài khấn
            nguyện. Một mình nuôi con, Lam đã trải qua biết bao phen sóng gió mà đa
            phần là những lúc con ốm đau. Lam lần đầu làm mẹ, mọi thứ đều bỡ ngỡ. Có
            lần, cô ôm con đến bệnh viện trong cơn co giật tím tái. Bác sĩ nói chỉ cần chậm
            ít phút nữa thôi. Lam không dám nghĩ đến đoạn “nếu đến sau ít phút” mà vị
            bác sĩ giàu kinh nghiệm nói. Vì nếu không có Tín, cuộc đời của cô sẽ ra sao, liệu
            cô có còn động lực để đi tiếp hành trình đến cuối con đường, hay chọn dừng lại.
                Nỗi hoảng sợ đến ám ảnh Lam nữa là vào cái lần cô bị tai biến phải lọc máu,
            lúc đó Tín mới lên 5. Thằng bé được ông Tám chở đến bệnh viện với ý nghĩ có
            gì mẹ con còn kịp gặp nhau lần cuối. Lam mất dần ý thức kể từ lúc nghe bác
            sĩ nói với nhau có một loại chất độc nguy hiểm trong máu mình, mà chính họ
            cũng chưa biết là gì. Lam thấy trước mặt mình là hố sâu thăm thẳm, và những
            bước chân cô đang ở trên bờ vực, có một sức mạnh vô hình nào đó từ phía sau
            đẩy cô đi tới. Đến khi chỉ còn ít bước chân nữa, bàn tay Tín chạm vào những
            ngón tay cô. Âm thanh gọi mẹ vang vọng như từ sâu thẳm tiềm thức khiến
            Lam choàng tỉnh, hai dòng lệ ứa ra trong khi vẫn chẳng thể mở mắt nhìn con.
            Sau lần đó, Lam tự nói với mình nhất định không được bệnh, không được chết.
            Cô phải ở bên cạnh Tín, đứa con trai bé bỏng của mình.
                Biết bao nhiêu sóng gió đều đã qua đi. Còn lần này, 18 cuộc gọi đi không
            có lời hồi đáp. “Nhưng mẹ vẫn chờ được, chỉ cần con bình an!” – Lam tự nhủ
            trong niềm tin đang dần mong manh như vệt khói ven đường.
                Từ xa, Lam đã nhận ra vụ tai nạn bởi có đám người vây quanh. Vừa nhảy
            xuống khỏi xe ông Tám, Lam dùng sức mạnh gạt đám người chen vào bên trong.
            Bàn chân cô sơ ý chạm phải mảnh kính vỡ, vết khứa nhẹ nhưng ứa ra dòng
            máu đỏ sệt. Đến khi những bước chân của Lam bị chặn lại, trước mặt Lam giờ
            là vũng máu còn đỏ tươi. Các anh công an đang làm nhiệm vụ của mình. Mọi
            người nói nạn nhân đã được chuyển đến bệnh viện. Lam nhìn chiếc xe, nó chỉ
            còn là đống sắt vụn không rõ hình hài, nhưng cái màu đỏ sậm ấy thì trùng với
            màu xe Tín. Người chung quanh nói thêm cho Lam biết nạn nhân là thanh niên
            chạy xe công nghệ, còn trẻ lắm, chỉ khoảng ngoài hai mươi, thật tội nghiệp.
                Lam bần thần người. Cô phải mạnh mẽ thì mới đến được bệnh viện. Nhưng
            hai bàn chân Lam hình như đã dính chặt xuống mặt đường, chẳng thể nhấc
            lên được, và đầu gối thì bủn rủn ra. Cô cần một điểm tựa. Lam chạm vào cánh
            tay bên cạnh để giữ thăng bằng cho chính mình. Cánh tay ấy săn chắc, vẻ như


             60 VĂN NGHỆ PHÚ YÊN
   61   62   63   64   65   66   67   68   69   70   71