Page 65 - Văn Nghệ Phú Yên
P. 65

vậy, rồi kịp nhận ra bàn chân của mình chẳng còn đỡ được thân người, đầu gối
           Lam bủn rủn chuẩn bị khụy xuống. Chút ý thức còn lại, Lam đã kịp ngồi thụp
           xuống ngay chỗ bánh xe ông Tám trong cơn gió ùa về se sắt lạnh. Dậu rào với
           những chùm hoa nặng trĩu còn chưa kịp thức giấc. Ông Tám hốt hoảng xuống
           xe đỡ lấy thân hình mỏng tanh của Lam dìu vào nhà.
               Chỗ Tín hay để xe giờ chỉ còn là khoảng sân trống, mớ lá khô từ mùa đông
           còn sót lại, phất phơ rụng trong cơn gió tháng Chạp.

               Bằng cách nào đó, Lam bật dậy rất nhanh. Gọi cho Tín. Phải rồi, sao cô
           không nghĩ ra. Chút thông tin chắp vá kia có xác minh được điều gì đâu? Nơi
           này không chỉ có chợ Thành, ra ngã tư thôi là muôn lối rẽ, cớ sao chỉ nghe tin
           tai nạn mà Lam lại nghĩ đó là Tín?
               Ông Tám thấy mình chừng này tuổi còn hồ đồ quá. Đúng ra, lúc đi ngang
           vụ tai nạn, ông phải dừng lại xác minh xem có phải người quen không, hoặc họ
           có đang cần gì mà ông có thể giúp được. Ban sáng, sương lạnh, mối hàng ở chợ
           hối lấy thêm hàng nên ông đã không giảm tay ga trong lúc đi ngang. Khoảnh
           khắc ấy, ông nhận ra màu áo đồng phục của nhân viên chạy xe công nghệ, và
           chiếc xe màu đỏ sậm quen quen giống của thằng Tín. Ông Tám đem nỗi ngờ
           vực ấy suốt chuyến đường về cho đến lúc gặp Lam. Ông Tám thương mẹ con
           Lam như thương con cháu trong nhà. Đứa con gái của ông cũng xem xem tuổi
           Lam, giờ mà nó còn sống chắc cũng có con lớn như thằng Tín vậy. Ngay thời
           điểm ông mất con, mẹ con Lam đến nơi này sinh sống, làm hàng xóm của ông
           Tám. Hai mẹ con Lam côi cút, lạ nước lạ cái nên ông Tám thương, hỗ trợ nhiệt
           tình như người nhà, từ đường ống nước bị rò rỉ, cho đến bóng đèn, rồi con cá,
           mớ rau. Tình hàng xóm khăng khít như người nhà. Nhờ có mẹ con Lam đến,
           ông Tám cũng dần nguôi ngoai nỗi đau mất đi đứa con duy nhất. Cứ như ông
           trời sắp đặt vậy, mọi thứ sẽ vừa vặn, phù hợp, cả nỗi đau mà người ta mang.
               Lam để chế độ chuông ngoài, từng hồi chuông dài vọng lại trong cơn sốt
           ruột cồn cào của hai người. Không bắt máy, có thể là Tín đang chạy xe không
           tiện nghe máy. Nhưng Lam biết tính con, chỉ cần có tín hiệu điện thoại từ Lam
           thì bằng mọi cách Tín sẽ trả lời. Từ bé, Tín đã là đứa hiểu chuyện và thương
           mẹ. Tín biết tính mẹ hay lo nên đi đâu làm gì cũng báo cho mẹ biết. Lam tự
           nhủ lòng chờ thêm chút nữa. Thời gian như ngừng trôi. Lam ngồi bệt hẳn
           xuống thềm nhà, nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại chờ tín hiệu sáng
           đèn. Khi ấy, ông Tám đã quay xe, dọn mớ vỏ dừa cho gọn để Lam có chỗ ngồi.
           Từ nhà ra chợ Thành cũng gần 20 phút. Chừng đó thời gian đã đủ để Tín liên
           hệ lại cho Lam, nếu như không có chuyện gì. Lam cũng đọc được ý nghĩ đó từ
           ông Tám, cô ra xe.


                                                             VĂN NGHỆ PHÚ YÊN  59
   60   61   62   63   64   65   66   67   68   69   70