Page 63 - Văn Nghệ Phú Yên
P. 63

Nắng xuân lấp lánh



           LA THỊ ÁNH HƯỜNG   Truyện ngắn
                                




               Buổi sáng tháng Chạp. Gió thốc từng cơn. Lúc trời còn tờ mờ, ông Tám đã
           bán hết xe dừa, quay về lấy thêm. Mùa cận tết này dừa tươi hay dừa khô đều
           cháy hàng. Lúc xe chạy ngang cổng nhà Lam, ông Tám ngó sâu vào bên trong.
           Vừa lúc Lam xách nước tưới cho hàng vạn thọ đang đơm nụ, cần nhiều nước
           đặng nở kịp tết. Ông Tám thắng két xe, hỏi trỏng: “Thằng Tín đâu?”. Lam ngơ
           ngác, ít khi nào nghe giọng ông Tám cụt lủn vậy. Mà thằng Tín đâu? Lam nhớ ra
           tối qua, con trai nói với mình sáng mai cho nó đi chạy xe công nghệ kiếm thêm
           tiền. Năm nay công ty hết đơn hàng nên cho nghỉ tết sớm, ở không cũng buồn.
               Tín đi làm được hơn một năm rồi. Mỗi tháng đều đưa tiền phụ mẹ đi chợ.
           Cầm đồng tiền khó nhọc làm ra của con trai, Lam xót xa giấu đi dòng nước mắt.
           Cô tự nhủ sẽ giữ đấy phòng khi con cần sẽ đưa lại. Thời buổi kinh tế khó khăn,
           ngành nghề nào cũng cầm cự. Thu nhập chỉ đủ trang trải, xăng xe, chẳng có
           dư. Cái thằng chịu khó nhưng chắc chưa gặp thời. Nghe con nói muốn đi chạy
           xe công nghệ, Lam không ủng hộ cũng chẳng cản. Thanh niên xông pha làm
           nhiều việc cho có thêm trải nghiệm cũng tốt. Tín nói, nó chỉ mở app chạy vài
           chuyến trong ngày cho quen dần thôi, chứ không cố nên mẹ đừng lo. “Mùa này,
           đường kinh dọc mé sông người ta trồng mai, hoa các loại bán tết, nhìn cũng
           thích lắm đó mẹ!” - Lam nghe Tín nói vậy nên cũng yên lòng. Trong xóm, Tín
           thân với Duy. Duy hơn Tín vài tuổi nhưng có vợ sớm, giờ đã 3 con. Mỗi ngày,
           trên đường đi làm về, Duy đều tranh thủ mở app chạy thêm mấy chuyến xe
           xuôi hướng về nhà kiếm thêm tiền mua sữa, tã cho con. Chắc Tín cũng học
           theo bạn bè. Thanh niên chịu khó vậy quá tốt!
               “Ông Tám hỏi Tín có chi không, cháu nó đi chạy xe từ sáng sớm” – Lam
           hỏi. Ông Tám hơi ú ớ, khác với giọng cứng cỏi khi nãy: “À, tui tui… hỏi vậy
           thôi”. Vừa lúc có chiếc xe bấm còi inh ỏi phía sau, bởi đường nhỏ, mà chiếc
           xe ba gác của ông Tám cồng kềnh chắn hết hơn nửa đường. Giọng người đàn
           ông ồm ồm: “Đứng sát vô cha nội. Ở ngoải mới có tai nạn xe, thấy ghê quá!”.
               Lam nghe được, hốt hoảng hỏi giật người đàn ông qua đường: “Chú nói ai
           đụng xe?”. Bất ngờ, người đàn ông ngơ ngác: “Ai biết, là người đi đường thôi.
           Ở chợ Thành đó. Chiếc xe gãy làm đôi, còn người thì…”. Ông ta lắc đầu bỏ đi.
           Lam kéo tay ông Tám: “Ông Tám cũng nhìn thấy đúng không?”. Lam chỉ hỏi


                                                             VĂN NGHỆ PHÚ YÊN  57
   58   59   60   61   62   63   64   65   66   67   68