Page 133 - Văn Nghệ Phú Yên
P. 133
Nếu để ý kĩ, đọc các bài thơ phần Bụi đỏ, Dương Lữ Yên chừng như có
một tình cảm đặc biệt gắn bó với vùng đất và người Tây Nguyên. Có phải vì
thế mà trong những vần thơ của anh khi viết về các địa danh Tây Nguyên
hiếm thấy, dẫu chỉ là váng vất những niềm vui mà chỉ thấy bàng bạc một
nỗi nhớ nhung da diết, gắn với những hoài niệm hoà lẫn mối quan hoài
sâu sắc. Lên Đà Lạt mộng mơ với dã quỳ nở rộ, đồi thông mông lung chập
chùng, sương mờ giăng mắc đỉnh Lang Bian mà hồn anh chỉ thấy Mơ màng
trong cõi bể dâu/ Nghe dư âm bến giang đầu sóng xô (Đà Lạt); sang Gia Lai,
Kon Tum nhìnCà phê xuân nở trắng/ Cao su ngút ngàn trưa/ Quốc lộ, đường
nối thẳng/ Thông Chư Sê kiêu hãnh/ Phố Cheo Reo giao mùa mà thảng thốt,
nức nở: Bên kia O’Yadaw/ Bên kia chốt Bờ Y/ Cao Miên, Ai Lao đó/ Bạn tôi cỏ
xanh rì/ Nhớ Kon Tum lộng gió/ Hồn chiều mơ cỏ thi (Tây Nguyên) để rồi khi
trở về với đồng bằng khẳng định son sắt: Đak Bla nước chảy ngược biên giới/
Yêu thương sao gửi được về đông (Một chút Kon Tum).
Suy cảm - tâm sự từ trái tim nghệ sĩ
Nếu ở Bụi đỏ, Dương Lữ Yên chủ yếu bộc lộ cái nhìn li tâm, hướng ánh
nhìn của mình về những vùng đất anh đã đi qua để nắm bắt, tái hiện những
khoảnh khắc thiên nhiên, cuộc sống con người từ đó mới hướng về chính
bản thân mình để hồi tưởng kỉ niệm, bộc lộ nỗi niềm tâm sự cá nhân với
một mối quan hoài thường trực thì đến Suy cảm anh chủ yếu bộc lộ trực
tiếp cái nhìn hướng tâm, quay vào chính bản thể của mình - một con người
đã ngấp nghé lục tuần với những trải nghiệm sâu sắc từ cõi đời dâu bể, đa
đoan để tự trào với chính mình, tự vấn bản thân từ đó đặt ra những vấn
đề trăn trở về giá trị của nghề nghiệp và nhân sinh (Không nhà giáo, Tự
vấn 1, Tự vấn 2); nghĩ về những bi - hoan, tan - hợp của bạn bè, đồng đội
đã nằm lại nơi chiến trường bên kia biên giới (Đồng đội ơi); anh triết lí về
đời (Đồng hồ, Tình đời), nghĩ về thân phận, tình yêu, hạnh phúc, khổ đau,
đổ vỡ, biệt li... (Chạp, Không và có, Âm dương). Dễ thấy ở những vần thơ
Suy cảm, gam màu chủ đạo là giọng điệu trầm tư, trăn trở (có lẽ vì cuộc đời
này vẫn còn nhiều dở dang, chưa trọn vẹn) nhưng nổi lên trên đó là những
nét cọ với những gam màu ấm nóng bằng giọng điệu tươi trẻ, lạc quan, dí
dỏm Đã trót yêu nghề giáo/ Giờ không còn là thầy/ Thì ta yêu cô giáo/ Người ta
gặp sáng nay (Không nhà giáo); nhắc nhở về sự cân bằng, hi vọng và trách
nhiệm của con người trong việc kiến tạo hoà bình, hạnh phúc (Không và
có, Âm dương); nhắn nhủ mọi người lưu giữ những nét đẹp văn hoá bình
dị của quê hương, những tình cảm ấm áp của gia đình ngày Tết Vậy nhé,
Chạp ngày ta đón Tết/ Hết năm quấn quýt, cứ mần xuân (Chạp); tự biết tìm
VĂN NGHỆ PHÚ YÊN 127