Page 132 - Văn Nghệ Phú Yên
P. 132

ghi lại những dấu hiệu đặc trưng của vùng đất ấy. Từ đó, anh có cơ hội giãi
            bày, thổ lộ những nỗi niềm riêng tư giấu kín tận đáy lòng mình mà ngày
            thường anh không dễ tỏ bày. Nói như một nhà nghiên cứu, tâm hồn anh
            “như chiếc lá mỏng, chỉ một thoáng gió nhẹ của đời cũng run rẩy reo lên,
            rung lên tiếng xào xạc của điệu tâm hồn vốn nhạy cảm, giàu lòng trắc ẩn,
            giàu cảm thông ân nghĩa” (Nguyễn Hữu Sơn). Chẳng thế mà, một sáng nọ
            đến La Hai, anh cảm nhận tháng Mười Đồng Xuân hanh hao với Tháng mười
            La Hai tư lự/ Gió non vừa đủ lá bay; Sáng sớm mây chào phố núi/ Mưa giăng
            cuối lối anh về (La Hai); sang Củng Sơn cảm thông với cô giáo đi dạy xa nhà
            mà thức dậy cả một vùng trời thương nhớ Cô giáo Sơn Nguyên có về trước
            tối?/ Mưa lạnh đường rừng gió núi/ Em về ai đón ai đưa?/ Đêm một mình gặm
            nhấm ngày xưa/ Góc thị trấn xạc xào lá đổ (Một đêm Củng Sơn); đêm ở Hai
            Riêng uống rượu cần, nghe cồng chiêng giữa đêm trăng mà Vắng em tiếng
            chiêng xa lơ xa lắc/ Nỗi nhớ em réo như thác Jrai Tang/ Hồ Sông Hinh đêm trăng
            buồn trầm mặc (Hai Riêng riêng ai); để rồi trở về với Sông Ba huyền thoại
            Chiều nay ra tới biển Đông/ Tan vào mênh mông sóng nước/ Đôi bờ lau sậy Đà
            Rằng/ Tự tôi đã thành kí ức (Con sông lau sậy - Đà Rằng)…

                Như đã nói, Dương Lữ Yên vốn ưa xê dịch nên hầu như đã đi khắp các
            tỉnh thành. Nơi anh đến bao giờ cũng để lại cho anh những xúc cảm và thi ca
            cứ thế mà tuôn trào. Có điều, anh miêu tả không chỉ để miêu tả mà bao giờ
            cũng gửi gắm vào đó một tình cảm đặc biệt đối với đời sống hiện thực, đối
            với phận đời của mỗi tha nhân. Có lẽ vì thế mà hầu như trong bài thơ nào
            của anh cũng xuất hiện những từ ngữ chỉ tình thương nỗi nhớ như thương,
            tội, cảm thông, chia sẻ, cám cảnh, nhớ, buồn, khắc khoải, lại nhớ, thương nhớ,
            yêu thương, da diết… Trong bài Sài Gòn nắng, Dương Lữ Yên không chỉ miêu
            tả cái nắng gay gắt đặc trưng của đô thành mà còn phơi bày nhịp sống hối
            hả và những nỗi vất vả của người lao động giữa phố phường. Từ chỗ cảm
            nhận nắng Sài Gòn mà Thương bạn grab/ Tội chị hàng rong/ Nắng nung chia
            đều khó nhọc/ Cảm thông cháu sinh viên/ Chia sẻ chị công nhân/ Đêm ngủ vùi
            nóng rực (Sài Gòn nắng). Tháng hai về thăm vội Sông Cầu, nhìn thấy sự đổi
            thay của thị xã nay không còn những suối tóc mênh mang của vườn dừa
            như mái tóc dài bay trong gió, bâng khuâng về sự “lột xác” của thị xã theo
            kiểu đô thị hoá Ừ nhỉ trở thành thị xã/ Vị quê nay đã mấy phần/ Thị Thạc rộn
            ràng phố xá/ Vườn đoài chen với phố đông, mà thức dậy những nỗi niềm khó
            tả kiểu như Nguyễn Bính về thăm Ngự viên mà nhớ Ngự viên thuở nào: Hoài
            cảm, riêng mình khó tả/ Lạ quen một thời phiêu bồng/ Tháng Hai vẫn đang rất
            lạ/ Sông Cầu thơ mộng bên sông! (Sông Cầu tháng Hai).


             126 VĂN NGHỆ PHÚ YÊN
   127   128   129   130   131   132   133   134   135   136   137