Page 95 - Tạp Chí Văn Nhân
P. 95

TRUYỆN CỰC NGẮN


           Lười                                         giúp mọi người còn hơn là lười ì ra đấy,
                                                        lười thối xác ra, lười như hủi... thì chả chó
           LÃ THANH AN                                  nào nó chấp nhận được... hì hì...


                Có  ba  thằng  rỗi  hơi,  khi  hết  các
           chuyện để nói, bèn nói chuyện về những
           người lười.                                  Ông hàng xóm
                Thằng thứ nhất: Có đứa nó lười đến
           mức, đi ngủ nó để nguyên giày dép, quần           Ông hàng xóm chỗ tôi keo kiệt có
           áo, để sáng mai khỏi phải mặc.               tiếng.  Phàm  những  việc  như  từ  thiện,
                Thằng  thứ  hai:  Có  đứa  nó  còn  lười  việc chung cần phải đóng góp hay việc
           hơn nữa cơ. Đi ngủ, nó mở mắt, để sáng  làm ơn, làm phúc… thì còn lâu ông mới
           mai nó khỏi phải mở ra.                      tham gia nhá.
                Thằng thứ ba: Vậy ăn thua gì. Tôi biết       Vừa rồi ông lại bị ốm nặng, đã chạy
           có một lão nhà giàu lười đến mức không  chữa  nhiều  nơi  mà  bệnh  không  thuyên
           chịu ngủ mà phải nhờ thằng hầu nó ngủ hộ.  giảm. Bác sĩ bảo đây là liều thuốc cuối
           Từ đấy mất ngủ nhiều, người yếu dần, cơ  cùng, ông uống vào mà không toát được
           thể rệu rã cho nên lão cũng chả muốn yêu  mồ hôi ra thì… thì… khó nói đấy.
           vợ nữa. Lão nhờ nó yêu hộ luôn. Không             Hôm sau, ông đang lo lắng, ngồi vẩn
           tình yêu, lão cảm thấy cuộc đời nhạt nhẽo,  vơ suy nghĩ: Hay là tại mình ki bo quá,
           vô vị. Thế là lão cũng chả muốn sống nữa.  chả bao giờ rỉ ra cho ai được cái gì nên
           Thôi thì... nhờ nó sống hộ để lão chết còn  bị  thần  thánh  phạt.  Đúng  lúc  ấy  thì  có
           hơn. Khi cận kề cái chết, trong người lão  một  đoàn  người  đại  diện  cho  các  đoàn
           xuất hiện muôn vàn nỗi đau đớn, bứt rứt  thể, ban ngành của xóm đến. Họ đặt vấn
           khủng khiếp, lão mới chịu ngồi nhỏm dậy.  đề quyên góp ủng hộ đồng bào bão lũ,
           Đúng lúc ấy, lạ thay, cái thằng lười trong  sạt lở… Ông tươi cười ủng hộ theo như
           con người lão nó cũng ngồi dậy. Thấy vậy,  bài làng. Ông trưởng xóm thấy vậy cũng
           lão bảo với nó: “Ừ! Tốt quá! Vậy thì mày  tranh thủ luôn:
           chết hộ tao luôn với nhé!”                        -  Xin  cảm  ơn  sự  hảo  tâm  của  bác.
                Khi  thằng  lười  trong  con  người  lão  Thôi! Cũng tiện thể, đằng nào thì cũng
           chết rồi thì trời đất bỗng dưng dùng dình  sắp đến rằm, xin bác mở tấm lòng vàng
           chao đảo. Thế rồi, như có một cơn gió lạnh  ủng hộ cho tết Trung thu của các cháu
           chạy  dọc  xương  sống  và  lan  tỏa  ra  toàn  thiếu nhi thêm chút nữa.
           bộ cơ thể lão, từng tế bào, trong thớ thịt        Nghe vậy, ông toát mồ hôi. Mồ hôi
           râm ran hẳn lên. Chân tay ngứa ngáy, ngồi  cứ  rịn  ra  đùn  thành  từng  hột  trên  trán,
           đứng không yên, lão chỉ muốn làm cái gì  trên má, trên mũi… rồi đọng thành giọt
           đó. Nhà giàu, kể ra lão không làm gì thì  chảy xuống cả mắt, cả mồm. Ông lấy tay
           vẫn có cái để ăn, có cái để mặc, để sung  quệt  đi,  quệt  lại  cho  khô  rồi  tươi  cười
           sướng  gấp  trăm  nghìn  lần  người  khác.  bảo:
           Nhưng lão cứ muốn làm, làm cái gì đó để           - Làm gì có nữa đấy ạ!?


           94                                                                                              VĂN NHÂN SỐ 158+159 NĂM 2025
   90   91   92   93   94   95   96   97   98   99   100