Page 91 - Tạp Chí Văn Nhân
P. 91

SÁNG TÁC


           trẻ. Bên ngọn đèn dầu, anh học tới hai, ba  đường trơn, lội khắp làng Duy Tắc, Địch
           giờ sáng. Thỉnh thoảng anh vừa học vừa  Giáo, Quân Lợi đến từng nhà tìm hiểu,
           đan rế tặng các gia đình giáo sinh nơi sơ  động viên các em đi học. Có những hôm,
           tán.  Và sự cố gắng của anh đã được đền  thầy đến tận nhà những phụ huynh mang
           đáp. Ngay năm học đầu tiên anh đã đoạt  danh “lô cốt ỳ”. Khi nghe thầy Kiền đọc,
           giải Nhì môn Toán khối sư phạm. Năm  giảng  giải  câu  thơ  của  Nguyễn  Bính:
           thứ hai đoạt giải Nhất môn Vật lý. Đến  “Nhà ta quý chữ hơn vàng/ Coi tài hơn
           hết  khóa,  anh  tốt  nghiệp  loại  ưu,  nâng  cả giàu sang trên đời”, phụ huynh nói lời
           sự mãn nguyện của gia đình lên tột đỉnh.  xin  lỗi,  còn  học    sinh  tự  đứng  cúi  đầu
           Ngôi nhà đầy ắp tiếng cười.                  khoanh  tay  nhận  lỗi.  Sau  những  ngày
                Ra trường, thầy giáo Hoàng Kiền về  ấy, bọn trẻ đến lớp đầy đủ hơn. Những
           dạy học tại trường cấp II xã Giao Tân. Xã  giờ dạy toán của thầy Kiền trở nên nhẹ
           nghèo, chỉ có gió, nắng, đất bụi thì thừa  nhàng  hơn.  Học  sinh  kháo  nhau:  “Sao
           mứa. Cái gió thông thống, thốc vào mặt  thầy  Kiền  giảng  toán  dễ  hiểu,  hấp  dẫn
           người,  buốt  rát.  “Bố  mẹ  ơi!Thanh  niên  đến thế”. Thầy đã khiến cho giấc mơ về
           thời buổi này phải xung phong đi những  con chữ của đám học trò miền biển này
           nơi khó khăn nhất chứ”. Hoàng Kiền động  thêm  mãnh  liệt!  “Muốn  đạt  được  khao
           viên bố mẹ. Ngôi trường nhà tranh vách  khát ấy không còn một cách nào khác là
           đất.  Sân  trường  đất  đỏ  nhạt  nhoà  trong  học”. Trong các giờ sinh hoạt, thầy nhỏ
           ánh hoàng hôn cuối ngày. Thầy Kiền làm  nhẹ bảo ban chúng như em mình, lắng
           chủ nhiệm lớp 5C, dạy toán hai lớp 5, vật  nghe  từng  học  trò  chia  sẻ:  Thằng  Tú
           lý hai lớp 7, có lúc dạy thay cho một cô  uớc: học xong sẽ lên thành phố làm công
           giáo người thành phố đôi khi ốm nghỉ vì  nhân. Cái Dịu ước làm cô giáo. Thằng
           không chịu nổi cái gió xứ này. Học sinh  Nam ước, học xong sẽ đi bộ đội. Gió từ
           miền biển, đâu cũng như đâu, đen nhẻm,  biển thổi vào nâng cánh ước mơ bay cao,
           rắn  chắc  và  cao  lêu  nghêu.  Một  lớp  có  bay xa.
           mấy độ tuổi. Có em lấy vợ từ năm học lớp          Khoảng giữa tháng 8 năm 1970, có
           6. Lại có em tuổi xấp xỉ bằng tuổi thầy.  đoàn cán bộ đến làm việc với Phòng Giáo
           Được cái hay cười, chân chất.                dục, chọn một số giáo viên bổ sung cho
                Ngày ấy, đất nước còn chiến tranh,  quân đội, trong đó có Hoàng Kiền. Hôm
           kinh tế khó khăn. Một số học sinh chưa  tập trung lên đường, người cán bộ quân
           quan tâm đến học hành. Phải làm gì đây?  đội cho biết họ sẽ được lên đường vượt
           Thầy  Hoàng  Kiền  nhớ  lại  lời  răn  dạy  Trường Sơn vào chiến trường đánh Mỹ.
           của các thầy cô giáo ở trường sư phạm:  Mặc dù chưa biết vào binh chủng nào,
           Tâm trí có thể đưa ta trở thành người cao  nhưng họ háo hức rạo rực trong lòng thể
           thượng  hay  kẻ  thấp  hèn,  có  thể  đưa  ta  hiện tâm thế của những người thầy.
           đến thiên đàng hay địa ngục. Vấn đề đặt           Ngày  lên  đường.  Sáng  sớm,  tiếng
           ra là cần suy nghĩ và hành động thế nào  gà gáy rộn rã. Trời phơn phớt màu xanh
           cho đúng. Thầy Kiền đã tiên phong cùng  lơ. Xe ô tô đến đón tân binh vào bãi đất
           các thầy cô  xắn quần băng qua trời mưa,  trống  gần  Ủy  ban  huyện.  Thầy  Hoàng


           90                                                                                              VĂN NHÂN SỐ 158+159 NĂM 2025
   86   87   88   89   90   91   92   93   94   95   96