Page 29 - Tạp chí Lang Bian
P. 29

rất khó khăn. Thường sau Tết, qua  phất  phơ  trong  gió.  Gương  mặt
            tháng hai âm lịch, biển bớt sóng  xinh  đẹp,  thanh  tú  của  cô  buồn
            gió, những người công tác ngoài  rười rượi…
            đảo mới có thể về thăm gia đình…        Mỗi  buổi  sáng,  khi  mặt  trời
            Nhưng  không  phải  ai  cũng  được  tròn  vo,  đỏ  lựng  mọc  lên  trên
            đi!  Cơ  quan  giải  quyết  theo  chế  biển, Huệ đạp xe đến trường, qua
            độ luân phiên từng năm. Ai năm  con đường mòn hai bên mọc đầy
            rồi chưa về thì năm nay mới được  hoa  cỏ  dại.  Cỏ  xanh  ngút,  thỉnh
            xem xét, giải quyết.                 thoảng điểm xuyết vài bông cúc,
                Huệ  là  cô  giáo.  Cô  còn  trẻ.  xuyến  chi,  vàng  mơ  trong  nắng
            Tuổi đời chưa quá ba mươi. Huệ  ban mai. Huệ  hít thở bầu không
            tình nguyện ra Phú Quý dạy ở một  khí mát lành của biển cả. Ở đây,
            trường  cấp  I  trên  đảo.  Khi  Huệ  ngày ngày cuộc sống thật bình yên
            lên đường nhận nhiệm vụ, những  nhưng  đơn  điệu.  Có  những  đêm
            người thân của cô mang tâm trạng  một  mình,  nằm  nghe  mưa,  nghe
            ái ngại, họ sợ cô không thích nghi  tiếng sóng vỗ bờ, cô chạnh nhớ về
            với cuộc sống mới. Đảo khá lớn  Sài Gòn da diết đến nao lòng. Nhớ
            nhưng dân cư còn thưa thớt, mỗi  những con đường tấp nập, ồn ào
            tháng  chỉ  có  một  vài  chuyến  tàu  xe cộ. Nhớ những buổi chiều nắng
            ra, vào những ngày thời tiết tương  tắt bên dòng sông có lưa thưa lục
            đối  tốt.  Nhưng  lần  hồi,  khi  tiếp  bình trôi và rất nhiều tàu bè qua
            cận,  hòa  nhập  với  bà  con  ở  đây,  lại. Nhớ khu công viên rộng mênh
            cô  cảm  thấy  như  yêu  mến  thêm  mông  với  cây  xanh  bóng  mát,
            nơi này với một tình cảm khó cắt  những loài thú hoang dã được nuôi
            nghĩa. Cô yêu sự mộc mạc, chân  nhốt…  Và  Huệ  không  thể  nào
            chất của người dân, yêu tiếng sóng  quên được những kỷ niệm, ký ức
            dạt dào, vỗ về mỗi đêm lên bãi cát  buồn vui mà cô đã để lại sau lưng
            trắng tinh, thanh âm man mác chút  như một giấc mơ! Những hình ảnh
            buồn, thì thầm như tiếng nhạc. Và  vẫn còn trong tâm tưởng. Có lúc
            cô yêu những đứa trẻ con trên đảo  thành nỗi đau, ẩn sâu trong  một
            với nước da nâu rám nắng, đôi mắt  vết thương chưa lành hẳn.
            trong  veo  thoáng  chút  ngơ  ngác     …  Huệ  dẫn  học  trò  lên  tham
            như những chú bê con...              quan trạm hải đăng của đảo. Các
                Huệ  thỉnh  thoảng  ra  chỗ  bến  em  háo  hức  được  khám  phá.
            tàu  gần  doanh  trại  bộ  đội  Hải  Trưởng trạm đèn là kỹ sư Thắng
            quân. Huệ đứng đấy hồi lâu, mắt  trẻ tuổi, đẹp trai, gương mặt, dáng
            cô nhìn đăm đắm ra biển. Tóc Huệ  dấp nhuốm chút phong trần. Anh


                                               29
   24   25   26   27   28   29   30   31   32   33   34