Page 36 - Báo Hải Dương - Số Tết Âm Lịch
P. 36
VŨ QUẦN PHƯƠNG BẰNG VIỆT KIM CHUÔNG
Tiễn xong lại đợi Internet giữa Trường Sa Trước mùa xuân
Tiễn xong lại đợi là sao Chiếc láp tốp nhỏ treo trên biển cả chơ vơ
Bên kia cánh cửa là bao la trời Tín hiệu mong manh mở vào thế giới Dường như thể, quanh tôi trào nhựa sống
Mênh mông đồng đất, một người Ăng ten chảo, oai phai và in tơ nét Chẳng có gì tĩnh lặng trước mùa xuân
Phút sinh nở tôi kiếm tìm không thể
Con sông đổi hướng, bãi bồi phù sa Từ khơi xa bỗng chốc nên gần. Gặp dòng sông trong sông ấy hai lần (*)
Ngày mai khác lắm hôm qua Dãy pin mặt trời phẳng phiu mới lắp
Đời như bão gió, ta là bụi bay Ken vuông che khắp mái nhà Trong biến đổi vô cùng, ơi tia nắng
Tôi cảm rung sắc lá phút giao hòa
Bốn cột chong chóng xoay tròn Nghìn lễ cưới thiên nhiên đi trên đất
Nhưng chân đã dẫm đất này Chuyển sức gió thành năng lượng.
Phổi mang khí quyển, mắt đầy trăng sao Cây tách mầm. Cành bật dậy sắc hoa
Điệp trùng sông rộng, núi cao Thế kỷ tin học, nơi đây cùng địa chỉ
Xa nhau dẫu mấy chiêm bao lại gần “Thế giới phẳng” trùng trùng Tìm đến mình. Tìm đến tháng năm xa
Cây tồn tại ở nơi đang tồn tại
vừa nối mạch với Trường Sa! Vân gỗ dẫn nghìn năm đi mê mải
Dấu chân chi chít đường trần
Tim anh lọc được bước thầm em đi. Sức cành vươn mình đến đích thực mình
HÀ CỪ Sự lớn vượt từ bao nhiêu nội lực
Từ trong cây, trong lá với trong cành
Nắng xuân Như chính em tìm đến đích thực mình
Cái tồn tại ở nơi không tồn tại
Nắng mới, trời trong, nghe xốn xang Ví như nắng, như mưa, như đường đời xa ngái
Như là em, là một giữa bao la
Se se ngọn gió cũng ra ràng Sẽ bắt gặp dáng mùa xuân rõ nhất
Tan đi mỏng mảnh đôi tà áo Sau lung linh, sau giây phút giao hòa
Qua ngõ in đầy dấu gót son
Mọi tồn tại đều đi qua hai phía
Xuân đã về đây trong véo von Nơi chính mình. Và nơi phía - không - ta!
Đông ken tiếc nuối vẫn như còn
Gửi vào đôi má em ửng đỏ ------------------
Ơi nụ đào phai tươi nõn non (*): Ý của Kant, nhà triết học Đức (1721-1784)
NGUYỄN TRÁC Xuân đã về đây những nhớ mong
Người xa thao thức ở trong lòng
Mùa xuân Ngược xuôi Nam - Bắc dồn chân bước VIỆT NGA
Nao nức xuân về mong nhớ mong!
anh lên Yên Tử Xuân 2025 Gửi tặng tháng giêng
NGUYỄN VIỆT THANH
Ăn măng trúc, chống gậy tre Tháng đầu tiên, tháng tơ non
Mũ cói bạn vừa mua tặng Tháng hoa roi rói vẫn còn dâng hương
Mùa xuân anh lên Yên Tử Chiều cuối năm Tháng chồi biếc với yêu thương
Miệng nam mô a di đà Đắm say dâng mọi cung đường mùa xuân.
Cỏ bờ đê trút một dải úa vàng
Tìm dấu chân Vua chẳng thấy Xuân đang tới bỗng ngời lên là vậy Một mai nắng mới phân vân
Thấy nhiều bậc đá trơn và hàng tùng xưa Bão dập vùi bãi chuối giờ thức dậy Xác hoa rơi xuống những vần vũ quên
Tùng hỏi: Anh có chí tìm Vua hay chỉ đi Phất phới cờ những tấm lá xanh non. Chỉ mong lòng mãi tháng giêng
ngắm cảnh? Mắt xanh như mắt lá hiền xôn xao…
Đá bảo: Thời gian có thể xóa nhòa Con đê già. Ừ nhỉ mùa đông
Nhìn tàu chuối. Ơ kìa trang giấy mới
Đây là làng Nghĩa Hổ Lũ ngày nào nay thành vùng đất gọi
Còn ấm hơi nhân từ Hoa mùa xuân lại hoài sắc trong cây.
Đây là suối Ngài tắm
Để sạch làu tâm tư Màn sương giăng trắng một tầm tay
Sau nơi ấy bao điều ẩn mật
Ba mươi lăm tuổi Trần Nhân Tông bỏ Bãi sông hẹn những màu hoa thắm nhất
quyền lực và vàng son lên núi Sự sống nào có ngưng nghỉ đâu em.
Anh giờ đã tuổi năm mươi
Năm mươi tuổi chân như đã mỏi Tiếng con tàu thành phố thân quen
Mà chùa Đồng chửa tới nơi (*) Với ai đó như tiếng lòng thôi thúc
——————— Tự vượt lên không thể dừng. Đến lúc…
(*): Chùa Đồng, chùa cao nhất và khó lên Tay trong tay cùng đi tới: Mùa xuân.
nhất ở Yên Tử. 12/2024
làm con của mẹ, thường xuyên qua lại chăm nom. đi vào. Thằng Sóc ôm theo chiếc ba lô quần áo, hớn run muốn nói gì đó mà chẳng thể thành lời.
- Mẹ nào có cấm đoán các con. Đây mãi là nhà của hở khoe: Thằng nhỏ lôi từ ba lô ra xấp giấy màu. Nó khéo
con. Đừng chỉ về lúc vui. Nếu mỏi mệt con cũng cứ về. - Bà ơi. Con được về ăn Tết với bà này. Mẹ con nói, léo cắt thành từng bông hoa mang treo ngoài cây đào
Xoan nắm lấy bàn tay già nua của mẹ chồng, nức nở. nếu con thích thì ở luôn đây cho có bà có cháu. Bà mà bà quên tuốt lá. Chồng Xoan lúi húi cạo sạch rêu
Bà cố nhét hai chỉ vàng vào tay Xoan, lúc thằng có vui không ạ? quanh sân để chuẩn bị rắc vôi. Trong bếp, rổn rảng
Sóc còn mải rượt theo con mèo nhỏ ngoài vườn. Bà cụ gật đầu, quay sang nhìn vợ chồng Xoan như tiếng xoong nồi, bát đĩa. Xoan dọn dẹp, lau chùi, thoăn
Trước khi ra về, chồng Xoan có hứa với bà cụ sau dò hỏi. Xoan còn đang loay hoay tìm chỗ đặt chậu thoắt trút đầy từng hộp gia vị một. Chị không quên dặn
đám cưới sẽ qua rắc vôi ngoài sân tẩy rong rêu kẻo hoa cúc vàng, đon đả bảo: mẹ lọ muối tinh để đâu, lọ đường để chỗ nào. Xong
mưa xuống thì trơn trượt lắm. Anh nhìn cây đào - Thằng nhỏ nhắc bà suốt. Có nhiều hôm đêm đâu đó chị lại mang xoong nồi, rổ rá ra cọ sạch, phơi
trước sân nhà ngẩn ngơ bảo: “Tiếc quá, thế là năm đang ngủ còn vùng dậy thảng thốt gọi “bà ơi!”. Tụi thành hàng ngoài thềm giếng. Chị vẫn giữ thói quen
nay không kịp tuốt lá đào mẹ ạ”. Lúc nhìn bóng con đưa cháu về ở cùng với bà. Nhà chồng con cũng đó suốt bao năm về làm dâu dưới mái nhà này.
dáng ba người rời đi, bà vừa mừng, lại vừa đau xót. đâu có xa xôi. Chưa đầy mười phút đi xe máy thì tới Nhìn lớp vôi trắng bay mù mịt ngoài sân bà cụ
Chiều 23 Tết, lúc bà cụ đang đốt cá chép giấy về đây. Để cháu sống với bà, cũng là cái cớ để tụi con ngỡ mùa xuân này như một giấc mơ. Trong ánh mắt
trời thì cánh cổng lại kêu lẹt kẹt. Bà ngoảnh ra thấy sớm hôm qua lại thăm nom. mờ đục của bà, những bông hoa đào nhỏ đang nở
vợ chồng Xoan lỉnh kỉnh xách theo túi lớn túi nhỏ Bà cụ ôm thằng cháu bé nhỏ vào lòng, miệng run thắm trên từng ngón tay ngoan của thằng cháu nhỏ!
39
Xuân Ất Tỵ