Page 51 - Văn Nghệ Bình Định
P. 51

Tôi gọi tôi về





                    Chẳng phải Quy Nhơn gọi về
                    Mà tôi nhớ Quy Nhơn
                    Nhớ đôi mắt làm đắm chiều ẩn dật
                    Nhớ nụ cười lưới vây xiết chặt
                    Nhớ hơi thở sóng cuồng


                    Quy Nhơn là gì tôi không biết
                    Tôi còn không biết vì sao lạc đường
                    Một người đẹp nói đùa rằng đi xa thế
                    Đi thật xa mới nghiệm lại rất gần


                    Đến đây biển bước vào tôi dịu êm
                    Còn con thuyền quay ngoắt như giận hờn vô cớ
                    Chút lấp lánh trăng sao thì xa quá
                    Đành nương theo hình bóng thời gian

                    Quy Nhơn đỏng đảnh đâu cho riêng ai
                    Ngày xanh đã “đắng như hạnh phúc”
                    Giờ gặp lại càng yêu hơn thế tục
                    Càng thấy đời không hoang phí tuổi trai.
                                                                     V.V.L
















           44 O VĂN NGHỆ Bình Định số Xuân Ất Tỵ tháng 1+2.2025
   46   47   48   49   50   51   52   53   54   55   56