Page 47 - Văn Nghệ Bình Định
P. 47
thèm, dồn tụ. Không trượt qua nổi yêu, chưa hề ngưng nghỉ cho tới lúc
không thể chuội đi, những thúc hối nhắm mắt xuôi tay. Có một viên sỏi
càng lúc càng dữ dội hơn và riết róng người đàn ông đã nhặt được ở suối
réo đòi. Người phụ nữ cũng đã phải Tiên, ngày về. Và gọi đó nhẫn cưới và
rời bỏ nơi này và đi, sau gã sáu ngày gọi đó vật chứng tình yêu.
và ba tháng. Ở lại ư! Sao có thể? Khi Trước, yêu bấy nhiêu là đủ nên xa,
việc kết hôn đổ bể. Cái này gọi là thất cho đẹp. Giờ, yêu thế cho hiền và để,
hôn, chắc được? Thất tình dẫn tới thất khỏi mất nhau. Hiền vần “h” nên sẽ
hôn chứ còn thất nghiệp? Người đàn là hơn là hay là những gì gì đó! Cùng
bà của đời ông, ung dung ngồi nhẩm hướng về một điều tốt, chuyện hay.
tính: thất tình có một lần, thất hôn Giả như sẽ không phải thất vọng và
đúng ba lần và thất nghiệp, nhiều đến thất lạc nhau, thêm nữa. Giả như sẽ
không tính nổi. Tự vì có nghề ngỗng không bị phiền nhiễu và phiền lụy khi
gì đâu mà mất với lại còn nhưng việc chung sống vợ chồng. Hai mươi bốn
làm, lụi xụi dăm bảy năm đầu rồi cũng năm đã qua, quả là kinh khiếp nhưng
tìm ra hướng đi. Gã đàn ông vẫn lặng mười năm vừa rồi, mới đến là tuyệt vời.
câm không nói nổi một lời. Ông dẫn bà Gã đàn ông giờ hấp dẫn trong sự khôn
về phòng mình bằng cầu thang bộ và ngoan từng trải. Và người phụ nữ sắc
cứ níu chặt lấy tay người tình. Làm như sảo trong những điềm đạm, rất duyên.
không thế, bà sẽ vuột khỏi ông và biến Một lần gặp lại mở ra những hẹn hò.
mất. Suốt đêm còn lại, họ: ở đó. Với bà Những mùa Giáng sinh quay về chốn
ngồi giường và ông bệt cả thân mình cũ và trải qua với nhau một ngày của
dưới thảm, úp mặt vào khoảng đùi của tháng Mười Hai. Họ không có ý định
người yêu và từng chặp, nấc lên. trở lại suối Tiên vì rất rõ, sao kiếm được
Bà chưa hề lập gia đình như gã đàn một hương chanh Hà Nội giữa thời
ông, từng nghĩ. buổi bây giờ. Không lạ, khi không còn
Ông chưa hề kết hôn như người một thứ rượu của thời túng thiếu, ngày
phụ nữ, hằng tin. xưa nhưng lạ, khi không giữ được một
Họ đã là thế với người này, kẻ khác. dòng suối nước đầy và trong xanh thơ
Những ai ai đó vì nguyên cớ này lý do đẹp, thuở nào. Ông cũng hết hẳn nhu
nọ đã lỡ vướng víu vào họ rồi bẽ bàng, cầu say và không cần nữa những ly
chia tay. Họ cũng với nhau như vậy rượu mạnh. Nhưng thèm muốn quá,
cho đến tận cuối đời. Đó, đã là một thề những ngụm vang nhấm nháp cùng
nguyện. Chúa nào chứng giám và pháp nhau.
luật nào thực thi cho cái sự không lấy Phải rồi, là rượu vang cho những
nhau đâu nhỉ? Và thế! Không Thượng trưa hai mươi bốn.
đế không loài người. Họ và một cuộc N.M.N
40 O VĂN NGHỆ Bình Định số Xuân Ất Tỵ tháng 1+2.2025