Page 146 - Văn Nghệ Bình Định
P. 146
Tản văn
Đôi mắt Tết
NGUYỄN HIỆP
Trẻ nhớ nhà, già nhớ trẻ!
Cứ mỗi khi heo may lành lạnh se se len lỏi, lởn vởn về quanh những sáng,
những chiều là cái vòng nhớ nhung cồn cào muôn thuở ấy lại hiện lên rõ hơn.
Trái tim không yên. Đôi bàn chân không yên. Đôi mắt không yên. Trẻ háo hức,
trông chờ cái ngày được sà vào lòng mẹ chia sẻ bao chuyện vui buồn, được lim
dim mắt, buông thõng người an yên trong vòng tay ấm áp của cha. Già thì cứ ra
ngóng vào trông, nghe tiếng xe ai đó ở đầu đường đã chân nam đá chân chiêu
hấp tấp chạy ra ngõ. Tiu nghỉu. Tiu nghỉu không biết bao nhiêu lần mới được vỡ
òa trong niềm hạnh phúc sum họp, đoàn tụ. Lúc không có tiếng xe thì bám vào
chiếc điện thoại, nghe chuông reng là mừng quýnh mừng quíu, chưa kịp bấm trả
lời đã làm rơi đồ đạc rủng rẻng.
Những ngày giáp Tết vậy đó nên đúng là quãng thời gian đặc biệt trong ba
trăm sáu lăm ngày đằng đẵng!
Kể ra nỗi nhớ cũng cháy ruột cháy gan con người ta dữ lắm, cũng làm cho con
người ta, dù già hay trẻ, dù tóc mây trắng bay hay tóc xanh bồng bềnh tươi rói,
đều mang cùng tâm trạng, đều bần thần, ngẩn ngơ, dân quê mình gọi là “không
thật người”. Nhớ. Mong. Chờ đợi. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ “không thật người”,
để trước quên sau, nói đâu quên đó, tay chân vụng về, mắt bị hút về đầu ngõ, tai
nghiêng nghiêng lắng nghe đầu ngõ, cổ rướn dài trông ngóng về đầu ngõ.
“Cái giọt máu mình đi xa mà sao không nhớ, không trông!”, bà già hàng xóm
bẽn lẽn cười nói với tôi như vậy khi cứ mãi ra ngẩn vào ngơ chỗ trước cổng nhà.
“Con nó điện thoại nói Tết này không về được nhưng cả ngày mình cứ nhìn
chằm chằm vào màn hình mà đợi, biết đâu nó sắp xếp được, biết đâu, biết đâu…”.
Ông bạn hay uống trà với tôi rưng rưng tâm sự như vậy khi đứa con gái duy nhất
của ông bà Tết này vắng nhà.
VĂN NGHỆ Bình Định số Xuân Ất Tỵ tháng 1+2.2025 O 139