Page 150 - Văn Nghệ Bình Định
P. 150
nhìn những mầm xanh của cỏ dại tôi lại nhớ tới bà. Bà tôi than rằng,
cỏ mọc nhanh quá, chẳng mấy chốc mà chúng sẽ ken kín lối đi, xùm
xòa qua ngang đầu người và bà lại phải còng lưng phát bỏ. Tôi bảo với
bà, cứ kệ chúng mọc thoải mái, cỏ cây cũng như vạn vật của tạo hóa
cũng trải qua một vòng đời, chúng cũng muốn được kiêu hãnh, một
lần được thắm xanh với đời. Bà nhìn đứa cháu “triết lý” rồi cũng mỉm
cười theo.
Tháng Giêng, tôi theo mẹ ra đồng. Lúc này đây, trên những vuông
ruộng mạ bắt đầu bén rễ và đẻ nhánh. Chưa phủ kín diện tích đất
nhưng cũng đủ thấy một màu xanh non phất phơ trước gió xuân.
Bóng mẹ thấp thoáng vành nón lá, còng lưng, tỉ mẩn nhổ từng bụi cỏ
mọc chen dưới cây lúa. Cánh đồng xuân là niềm hy vọng lớn lao của
những người nông dân tần tảo như mẹ. Từ vuông ruộng, một ngày
không xa, lúa vươn lên đến đợt thì con gái, làm đòng và cho những
bông lúa nặng trĩu, uốn câu. Tôi lớn lên nhờ những hạt gạo dẻo thơm,
từ bàn tay của mẹ cần cù chăm sóc và từ tháng Giêng bao dung.
Tháng Giêng tôi nhớ những ngày còn ở nhà, thơ thẩn bên khu vườn
của mẹ, những cây mùi già trong Tết còn sót lại, tỏa một mùi hương
dịu ngọt. Chị gái tôi hay tìm những bông hoa dại rồi ngắt lại một bó,
khẽ khàng ôm, khẽ khàng nâng niu rồi lại đưa lên mũi hít hà. Tôi bảo
với chị, chỉ cần ôm hoa thôi đã thấy mùi thơm lắm rồi, cần chi phải đưa
lên tận mũi? Chị mỉm cười, nụ cười thiếu nữ tuổi trăng rằm tinh khôi.
Chị ngân nga một đoạn thơ học thuộc: “Tháng Giêng gió lộng qua
cành biếc/ Đánh thức trong vườn bao nụ thơm/ Hình như có thoáng
hương quỳnh muộn/ Sóng sánh nghiêng lòng, đôi hạt sương”.
Tôi lớn lên trải qua bao nhiêu tháng Giêng trong đời, lòng lúc nào
cũng nhớ về những tháng Giêng mơn mởn những chồi, những nụ.
Tuổi thanh xuân của tôi tinh khôi trong tháng Giêng ngọt ngào bên
mẹ cha, quê hương yêu dấu. Tuổi thanh xuân của tôi hừng hực của
tháng Giêng đầy hy vọng, và thắp lên trong tôi bao nhiêu niềm tin yêu
ngọt ngào…
M.T.T
VĂN NGHỆ Bình Định số Xuân Ất Tỵ tháng 1+2.2025 O 143