Page 148 - Văn Nghệ Bình Định
P. 148

Và rồi, nụ cười mim mỉm chánh niệm một mình ấy cũng dần phủ
          bụi thời gian. Và rồi, nỗi nhớ dần dà cũng không còn tên là… nỗi nhớ,
          nó mất tên rồi, chỉ còn đâu đó trong tim mình một khoảng đầy ắp
          chứa những niềm thương, chỉ còn ngân ngân trong đầu một lời cầu
          xin ơn trên cho các con chân cứng đá mềm.

             Kể ra nỗi nhớ cũng cháy ruột cháy gan con người ta dữ lắm! Mà ở
          xứ Việt mình, con người cũng “mít ướt” quá thôi, cũng sống tình cảm
          quá thôi, vậy nên cái nỗi nhớ cứ được trớn mà “hành” con người ta ra
          ngẩn vào ngơ mấy ngày cuối Chạp, những ngày Tết nhứt. Nhớ cháy
          ruột cháy gan! Thương đứt ruột nát gan! “Nhớ ai bổi hổi bồi hồi/ như
          đứng đống lửa, như ngồi đống than”... Hình như, chính nỗi nhớ của con
          người, kể cả nỗi nhớ thương trai gái là những sợi tơ chính dệt nên các
          nền nghệ thuật từ cổ chí kim và chính nó cũng là phần quan trọng của
          những mùa Tết Việt, tiếp nối, miên viễn trong dòng nhân sinh đa đoan
          và cảm chứa.

             Thấy bà má già hàng xóm cứ nhấc cái ghế nhỏ ngồi trước nhà nói
          chuyện điện thoại, tôi hơi tò mò nghe ngóng. “Con Hai đó hả con?
          Khỏe không? Sao không về thăm má? Ừ ừ… Cái lưng bớt đau rồi,
          chỉ hơi còng chút xíu, phải chống gậy… Cha bây! Tiền đâu mà bày
          đặt mua thuốc men cho má! Mày về ăn Tết là má hết bệnh liền hà…”.
          Thoạt đầu, tôi tưởng bà đang nói chuyện điện thoại với đứa con gái đi
          xa nhưng qua ngày hôm sau lại nghe vẫn chừng ấy câu, vẫn câu kết
          trước khi cất cái điện thoại vào túi áo bà ba: “Mày về ăn Tết là má hết
          bệnh liền hà…”.
             Chiều hôm nay là chiều ba mươi Tết rồi, nhà nhà đã xong bàn thờ,
          bánh trái, con cháu sum họp chuẩn bị đón giao thừa rồi mà cái điệp
          khúc ấy của bà vẫn lặp lại không sai lệch tiếng nào. Cái giọng ừ ừ à à
          cũng y vậy. Cái kiểu chửi “Cha bây” và có gì đó chợt ánh lên từ đôi mắt
          mờ đục vẫn y vậy. Cái dáng ngồi còng lưng run run áp cái điện thoại
          vào tai vẫn y vậy. Tôi chợt hiểu ra, đưa tay bóp mạnh vào ngực trái
          của mình bởi một cơn đau vừa nhói lên. Trời ạ! Hóa ra bà già đang nói
          chuyện điện thoại với… những cơn gió Tết. Tôi nhìn quanh, còn đâu
          đó nữa, chắc là nhiều lắm những bà má già đã lẩn thẩn chìm đắm vào
          những cuộc điện thoại cùng những - cơn - gió - Tết với đôi mắt hấp háy
          không yên.

                                                                      N.H








                                     VĂN NGHỆ Bình Định số Xuân Ất Tỵ tháng 1+2.2025 O 141
   143   144   145   146   147   148   149   150   151   152   153