Page 74 - Tự động hoá Ngày nay
P. 74
gỗ trong khi đang múa, có khi chú còn xoay mình trên cọc
nhọn mà chao liệng đôi cánh đang xoè ra cụp vào như
nan quạt. Dựng bờm. Loe “mào” thành tán lọng tròn phấp
phới. Dửng các túm lông như giương oai diễu võ.
Đến mức người ta không thể hình dung nổi là một loài
chim nhỏ, mắt đỏ đọc, lưng màu xanh dương trộn lẫn tím
than lung linh mà đuôi chúng lại phải to đoành, dài gần
một mét như thế để làm gì. Bay lượn, kiếm ăn, đánh nhau
mà cứ lệnh khệnh thế thì bất tiện lắm. Ai làm ra vẻ đẹp
mỹ miều, quý tộc, oai vệ trên mức cần thiết ấy? Ai “dạy
dỗ” mà chúng có thể múa tưng bừng điên đảo như những
vũ công siêu đẳng thế “trên cọc nhọn trăm năm”?
Chỉ có tiếng gọi của tình yêu đắm đuối, chỉ có sự ưu
ái khó hiểu của tạo hoá mới có thể sinh ra cho loài chim
thiên đường một điệu múa gọi bạn tình “kinh thiên động
Cuối cùng tới địa” thế. Chú chim
vùng đảo nhỏ xa tít Kỷ niệm với các thổ dân, các cộng đồng hoang sơ bành đôi cánh ra như
con rắn hổ mang
Manokwari, hai chiếc khổng lồ, các tán lọng
xe bán tải không điều và hồn hậu giữa rừng già, thật nhân văn và có sức lông vũ mướt mát
hoà trờ đến. Các bộ truyền cảm hứng lớn. Họ kiêu hãnh với rừng và cùng xoè cụp như
phận như tay nắm muông thú ở nơi họ sinh ra, chúng tôi kiêu hãnh vì
cửa, da bọc ghế, dây đã vượt đủ 10 chuyến bay, băng qua rừng biển để múa quạt, chúng đan
vào nhau tạo ra đủ
an toàn, các đai vít ở kiểu dáng biến ảo. Có
thùng và nóc, cái nào được sống những ngày khác biệt - “phá vỡ nhiều loài thiên đường, lông
cũng rụng rời lủng khuôn khổ” và nhiều biên giới an toàn - cùng với ở cổ chúng bành ra
liểng. Các thổ dân họ. Tôi đã đã nắm tay, đã ôm chặt lấy họ lúc chia
da nâu đen, miệng xa, không dám hẹn ngày gặp lại vì “nơi tận cùng thành hình tròn xoe,
xanh biếc, vàng nõn
đỏ loe loét nhai trầu, như một miếng sáp
trên người đeo đầy thế giới” quá xa xôi. Nhưng mà, lạc quan đi, hữu ong tinh khôi. Có khi
các sợi dây và cơ man duyên, hữu tình, thì kiểu gì trời sẽ cho tái ngộ,... chúng dựng bờm lên,
nào là các lá bùa chú
lơ phơ. Các chàng lực dửng cánh ra, như
một võ sỹ giác đấu
lưỡng tóc xù bồng tơ tướp vào tận băng chuyền hành lý đang phô trương thanh thế, đe doạ kẻ thù. Có khi, mấy
đón khách. Sân bay như một cái bến xe khách thời bao cọng lông dài ở đỉnh đầu cứ óng ánh như khảm sà cừ,
cấp ở ta. khảm trai ngọc, ở đầu các cọng lông dài hơn chục xăng ti
Bên cạnh tiền đi lại, ăn ở đắt đỏ, đường trời, đường mét có lọng tròn thuôn như hình chiếc lá mít màu mè. Các
biển, đường núi xa xôi, thì cái khó nhất trong hành trình tán lông lất lưởng, vắt vẻo, cứ thế đan nhau, dướn cao cụp
chim thiên đường ở Papua là… leo núi. Tự cơ bắp bạn phải thấp, xoay vần trong vũ điệu vừa bài bản vừa ngẫu hứng
gặn chắt từng giọt mồ hôi, tiết kiệm từng hơi thở ngắn, phiêu bồng. Có một điệu múa riêng, chỉ dành cho các
dốc cạn mình mà leo thôi. Không ai leo trèo thay hay kiệu cọng lông màu sắc quyến rũ ở đỉnh đầu con chim trống.
cõng bạn đi được. Hẳn rồi, khán giả của các bạn ấy là cả một đàn chim
Tất nhiên, các chú chim “độc bản”, đẹp một cách mái. Chim thiên đường chắc chắn là một trong những loài
siêu thực và kỳ lạ, rất đáng để người ta “thất điên bát chim đẹp và lạ nhất thế giới còn tồn tại đến ngày nay.
đảo” đi tìm. Nhưng vẻ đẹp chỉ cơ bản nằm ở các chú chim trống. Còn
Có khi, chú chim thiên đường trống vắt vẻo hai cọng chim mái, hầu như nàng nào cũng siêu giản dị, từ hình
lông óng ánh xanh như phát sáng lân tinh tạo thành hình dáng, tới màu lông, phong cách. Và chẳng có vũ điệu hay
số 8 cân đối ở phần đuôi. Có chú chim mỏ cong vút, lông giọng hát nào cả. Nàng chắc là chỉ có thiên chức làm vợ
óng ánh trộn màu giữa xanh dương và tím than ảo diệu, và sinh nở, thiên chức đó là “bậc thầy” của mọi thiên chức
tiếng hắn gọi bạn tình quặc như súng trường, súng bắn tỉa rồi, khỏi cần trang hoàng khoe mẽ làm gì nữa.
(nên người bản địa còn nôm na gọi là “chim súng trường”). Còn chim trống, để được “chọn mặt gửi vàng”, để được
Rồi điệu múa của chúng trên đỉnh ngọn cây đẹp đến kỳ dị “yêu đương” và sinh hạ con cái đông đàn dài lũ, thì chúng
và phiêu lãng, lông đuôi vàng ruộm, mượt mà, dài thõng, phải thể hiện mình. Tiếng hót phải hay, điệu múa phải
lọn khum như cái phất trần ma mị. Chú ta ôm cột (cây gỗ đẹp. Sức mạnh và sự hào hoa, sự tài giỏi cần phải được
khô giữa rừng), múa cột, trườn bò từ gốc đến ngọn cái cọc phô trương.