Page 110 - Đồ uống Việt Nam
P. 110

Nhớ Tết xưa


                          và chuyện bói Kiều ngày Xuân




                                                                   Hoàng Xuân Hiến


                              hi  đọc  bài  thơ  Rưng  con, rồi dọn dẹp và bổ cau têm trầu. Đôi môi   đang hóng chuyện của bố mẹ nói: “Năm nay,
                              rưng con nỗi Tết này Tết  cắn chỉ của mẹ đỏ như tô son, hàm răng đen   bố sẽ không mua chiếc đài bán dẫn nghe thời
                              xưa “của tác giả Hoàng  nhánh đẹp như mùa thu tỏa nắng. Lúc đó   sự nữa. Bố sẽ mua cho các con chiếc xe đạp
            KDung đăng trên ấn  bố tôi bảo “Truyện Kiều đâu? Đằng ý lấy ra                     nhé! Nghe vậy, các anh chị em tôi ôm nhau
            phẩm Xuân Giáp Thìn của Tạp chí Đồ uống  đây để tôi bói một quẻ xem sao (bố mẹ tôi   reo hò cổ vũ bố, vui như... Tết. Ai cũng nhớ lại,
            Việt Nam, tôi thấy nhớ mẹ cha, nhớ anh chị  thường xưng hô với nhau như vậy) khi đợi   chuyện bố hứa mua xe đạp phượng hoàng
            em trong những ngày Tết sum vầy, tràn đầy  mẹ tôi đi lấy quyển Kiều, bố tôi ngả lưng ra   xích hộp màu cánh chả là cả một sự ước mơ,
            niềm vui hạnh phúc của gia đình.        phản vắt chân chữ ngũ, rung chân đọc: “Xúy   vì ngày ấy, có một chiếc xe đạp để nhong
               Khi còn tại thế, bố tôi là một người thợ   Vân ơi leo lên đây cho chị dặn một đôi lời”.   nhong đi chơi Tết là niềm hạnh phúc vô bờ
            may vui tính, thích văn chương. Mẹ tôi là   Mẹ tôi chun mũi: “Đằng ý đọc Kiều linh tinh,   của anh chị em chúng tôi.
            hoa khôi của làng, con nhà dòng dõi trâm   sai bét”. Bố tôi cười khà khà: “Thì chẳng qua   Còn nhớ, Tết năm ngoái, bố tôi bói Kiều
            anh, được giáo dục những nguyên tắc sống   tôi thêm văn thôi! Chứ ai chẳng biết cái đoạn  vào câu “Dập dìu tài tử giai nhân, ngựa xe
            căn bản của nho giáo. Bố mẹ tôi hạ sinh   Thúy Kiều bán mình chuộc cha, xa các em   như nước áo quần như nêm” rồi bảo bây giờ
            được 6 anh chị em. Thời bao cấp khó khăn,   nó não nuột đến nhường nào”. Mẹ tôi mang   đi chơi Xuân thì phải đi xe đạp ai lại đi xe
            bố mẹ tôi làm lụng vất vả quanh năm, nên   quyển Kiều đưa cho bố tôi. Bố khẽ khàng   ngựa bao giờ ? Năm nay, bố sẽ mua cho các
            ít có thời gian chăm sóc các con. Duy chỉ có   nâng niu cuốn Kiều màu nâu nhạt lên trước   con một chiếc xe phượng hoàng xích hộp,
            ngày Tết gia đình tôi mới được sum vầy vui   ngực nghiêm trang khấn: “Lạy vua Từ Hải,   màu cánh chả”. Chúng tôi hỉ hả, mong mỏi
            vẻ bên nhau.                              lạy vãi Giác Duyên, lạy tiên Thúy Kiều, chứng   mòn mà bố quên, chỉ mẹ là vẫn nhớ và nhắc
               Ngày ấy, mâm cỗ Tết nhà tôi bao giờ   dám cho tôi một quẻ thật hay, có hung, báo   nhở bằng câu “lẩy” Kiều đầy ý nhị. Khiến
            cũng được sắp sửa trang trọng có bánh   hung, có cát, báo cát. Nam tay trái, gái tay   cho năm ấy bố tôi đã dành dụm tiền công
            chưng xanh, thịt mỡ dưa hành. Bánh tro,   phải”. Sau đó bố thành kính vái ba vái, lấy   máy khâu, mua cho chúng tôi một chiếc xe
            bánh mật của bà ngoại gói cho, nem thính   móng tay khẽ tách đôi quyển Kiều đặt lên   phượng hoàng nam. Tôi và chị “thấp bé nhẹ
            ngô, cuốn gỏi tôm với rau xà lách, hành tươi.   đùi, đeo kính và đọc to.        cân phải đi xe kiểu... “lộn mèo”, Đi đâu cũng
            Bàn thờ gia tiên là một cái thùng gỗ đựng   Tôi nhớ lần bói Kiều đầu năm ấy, bố tôi   bằng xe đạp. Chị đi hái rau dựng trên đường,
            thóc, được trải tấm ni lông in hoa hồng, bên   trang trọng đọc câu Kiều: Một lời đã trót tâm   xe đổ, cong vênh cả đùi đĩa. Một kỉ niệm
            trên bày biện mâm ngũ quả.                giao/Dưới dày có đất trên cao có trời/Dẫu   buồn. Tuy vậy, chúng tôi vô cùng cảm ơn
               Ngày mùng Một Tết, sau khi hạ mâm     rằng vật đổi sao trời/Tử sinh phải giữ lấy lời   Tiên Thúy Kiều đã giáng một quẻ bói để có
            cúng gia tiên xuống chiếc phản khuôn     tử sinh. Bố tôi khẽ chau mày tự nói: Trước đến   niềm hạnh phúc đi chơi xuân bằng xe đạp.
            tranh, bố tôi mở nắp chai rượu chanh quốc   giờ, mình có hẹn ước thề câu chung thủy với   Bây giơ anh chị em tôi đều đã thành gia
            doanh nhâm nhi, anh chị em tôi xúng xính   bà nào không, nàng Kiều lại giáng vào quẻ   thất. Ngày Tết không còn bố để giữ thói
            áo mới quây quần quanh mâm cỗ Tết ăn     này nhỉ? Mẹ tôi nhổ nước trầu vào ống nhổ   quen bói Kiều. Riêng tôi, vì đam mê Kiều và
            uống rất vui vẻ. Hồi đó có được chai rượu   rồi “lẩy” Kiều: Một Lời Thệ hải minh sơn. Hứa   bói Kiều từ bố mẹ, nên trên giá sách từ tầng
            chanh trên bàn thờ gia tiên là niềm tự hào   thì phải giữ còn hơn không làm”, để cho bọn   1 đến tầng 3 chỗ nào cũng có các loại sách
            của mỗi gia đình, đó là một trong những yếu  trẻ mong dài cổ cả l năm thế thì quẻ Kiều   in truyện Kiều và nghiên cứu Kiều. Kể cả
            tố góp phần làm nên Tết của thời bao cấp.   chẳng đúng là gì? Bố tôi ngó mông lung rồi   sách Bói kiều và Lục bát hậu truyện Kiều. Tôi
            Ăn xong, mẹ đem những tờ tiền năm xu mới   như sực nhớ điều gì vỗ đùi đánh “đét”: “Đúng   luôn nhớ và muốn lưu lại kỉ niệm về thú chơi
            cứng ra “phát vốn” (mừng tuổi, lì xì) cho các   rồi! Thế mà tôi quên...”. Bố nhìn sang chúng tôi  Xuân tao nhã của bố mẹ tôi. n



               110
               110

                      S ố 1+2+3/2025
                      Số 1+2+3/2025
   105   106   107   108   109   110   111   112   113   114   115