Page 68 - Tạp chí Cửa Việt
P. 68
di sản văn hóa. Khi tham gia vào cuộc đối thoại với thế giới, nó không
chỉ khẳng định bản sắc mà còn thúc đẩy sự đổi mới và phát triển. Kết
quả là một nền văn hóa vừa giàu truyền thống vừa năng động, hội
nhập sâu sắc nhưng không đánh mất bản chất riêng, tạo ra một sự cân
bằng giữa việc bảo tồn di sản và mở rộng tầm ảnh hưởng ra thế giới.
Trường hợp Lê Bá Đảng là một họa sĩ thành danh ở cả ba mảng
hội họa, điêu khắc và nghệ thuật sắp đặt. Ở đây chúng tôi phân tích
riêng về dòng tranh sơn dầu. Sở dĩ người phương Tây, mà trước hết là
người Pháp, yêu thích tranh của Lê Bá Đảng vì ông hội tụ được cả ba
yếu tố: kỹ thuật điêu luyện, bản sắc văn hóa vừa riêng biệt vừa phổ quát
và phong cách cá nhân độc đáo. Ông không chỉ là một người vẽ tranh,
mà còn là một người kể chuyện bằng hội họa, tạo ra sự kết nối cảm xúc
vượt qua ranh giới địa lý và văn hóa. Tranh sơn dầu có nguồn gốc và
lịch sử phát triển lâu đời ở châu Âu, nơi nó được coi là biểu tượng của
nghệ thuật hàn lâm. Đối với một họa sĩ gốc Việt Nam như Lê Bá Đảng,
việc sử dụng chất liệu sơn dầu để sáng tác đòi hỏi không chỉ kỹ thuật
điêu luyện mà còn sự tinh tế để đạt đến chuẩn mực mà người châu Âu
có thể thừa nhận. Ông đã vượt qua rào cản kỹ thuật này, chứng minh
tài năng và sự chuyên nghiệp trong việc xử lý chất liệu, tạo nên sự tin
tưởng và ngưỡng mộ từ giới nghệ thuật phương Tây. Tính Việt Nam
gắn liền với giá trị phổ quát: Lê Bá Đảng đã đưa hình ảnh quê hương
Việt Nam - như rơm rạ, ruộng đồng, những ký ức làng quê - vào tranh,
gợi lên bản sắc dân tộc rõ nét. Tuy nhiên, ông không dừng lại ở việc
minh họa một Việt Nam “đơn thuần” mà đã tạo nên một tầng ý nghĩa
sâu sắc hơn, chạm đến cảm xúc chung của nhân loại. Những hình ảnh
66
Triển lãm Lê Bá Đảng - “Khát vọng hòa bình” tại quê nhà Quảng Trị năm 2024 - Ảnh: Trúc An
Triển lãm Lê Bá Đảng - “Khát vọng hòa bình” tại quê nhà Quảng T rị năm 2024 - Ảnh: Trúc An