Page 51 - Hạ Long
P. 51
Tài Chi... (Tiếp theo trang 34)
khô anh em trong trạm và cả người dân phía ngoài hay
đi rừng, làm rẫy qua đó xếp đá thành một đường đi cách
đoạn, phía thác nước ở cuối khúc quanh để đi lại cho tiện.
Khi đi nếu không muốn ướt chân thì bước trên những bậc
đá đó, có khi phải nhảy (vì độ dài ngắn của bậc đá dài,
ngắn không đều vì phải lựa theo dòng nước).
Điều kiện đi lại rất khó khăn, vì vậy mà trạm ở độc lập
một mình như ốc đảo, rừng xanh vây kín và dòng sông bao
quanh. Bản gần nhất của người Dao Thanh Y cũng xa vài
km, từ trạm xuống thị trấn Hà Cối khoảng 8km, đường cấp
phối, nhưng cứ sau mỗi trận mưa là lại bị xói lở rất khó đi,
mà chủ yếu là đi bằng xe đạp và đi bộ. Mỗi tuần trạm cắt
cử hai người đi chợ một lần, mua gạo, thực phẩm dự trữ
cho cả tuần tiếp theo. Ngày đó, đầu những năm 90 của
thế kỷ trước, đất nước vừa qua thời kỳ bao cấp, đồng lương
của cán bộ, công nhân ngành Thuỷ văn vô cùng khiêm
tốn. Lĩnh lương xong phải tính toán mua đủ gạo cho cả
tháng, còn dư chút ít mới được mua các thứ khác, là những
thứ thiết yếu nhất như xà phòng, kem đánh răng, muối, mì
Hạ Long xanh. Màu dạ của LÊ BẢO TRÂN (Trường TH&THCS Tiền Phong). Lễ hội Tiên Công. Màu sáp của LÊ THỊ HẢO (Trường TH&THCS Tiền Phong). chính và cá khô, dầu đèn (vì chưa có điện). Thịt lợn là món
ăn xa xỉ, may ra cả tháng mới được một bữa (mua mỡ rán,
còn lọc lại bì và thịt còn sót lại đem kho dưa) đã là ăn sang
CHUYỆN CỦA CÁC HOẠ SĨ NHÍ
Quảng Yên không chỉ được biết đến CHUYỆN CỦA CÁC HOẠ SĨ NHÍ lắm rồi. Chủ yếu chất tươi anh em trong trạm tự kiếm bằng Sông Tài Chi hiền hoà, trong xanh, đoạn chảy qua xã Quảng Thịnh (Hải Hà). Ảnh: XUÂN TRƯỜNG (CTV)
là vùng đất nổi tiếng với dòng sông cách đi câu, thả lưới, đánh dậm... Được cái thiên nhiên Xa dân nên cuộc sống của chúng tôi vô cùng thiếu Bác Yên mua một chiếc chảo gang to. Anh Trúc và
cũng rất ưu đãi, cá sông Tài Chi vô cùng phong phú, cá
Bạch Đằng huyền thoại, với cây lim mương, cá trạch trấu, cá trắm cỏ, cá ngạnh, tôm cua ốc... thốn, cả vật chất lẫn tinh thần. Anh em trong Trạm anh Hoài lấy xi măng và cả đất sét đắp một cái lò để
sao chè. Búp chè tươi hái về cho vào chảo nóng phát
nương tựa, sẻ chia những vui buồn trong cuộc sống
Giếng Rừng gần ngàn năm tuổi, với ở Làng tranh Yên Hưng Rất nhiều loài tôi không nhớ hết, chỉ nhớ cứ nhập nhoạng với nhau. Xa chợ nên nguồn thực phẩm chủ yếu là ra những âm thanh xèo xèo, nổ lách tách, đảo liên
tối cỡ (18-20 giờ) khi vừa ăn cơm xong, cử một người ở nhà
Lễ hội rước người độc đáo mang tên (chủ yếu là tôi), còn lại mỗi người vác từ hai đến ba chiếc cung cấp tại chỗ, những vạt đất gần bờ sông được tục suốt gần một giờ đồng hồ mới được một mẻ. Sau
cuốc xới trồng rau, trồng lạc, trồng đỗ, phơi khô làm
này ai cũng thành thạo việc sao chè và thẩm chè. Cứ
Lễ hội Tiên Công, những câu hát đúm ĐÀO THẾ AM cần đi câu cá. Anh Bùi Thế Trúc (Trưởng trạm) bảo đi giờ nguồn thức ăn dự trữ cho những ngày mưa gió không mỗi mẻ sao xong là vang lên tiếng: “Thưởng chè nào”.
này là lúc cá đi kiếm ăn thì vớ bẫm. Hễ các anh xách cần
giao duyên mà còn nổi tiếng với một đi là có cá xách về. Những xâu cá xuyên qua mang vào đi chợ được. Rừng xung quanh Trạm lúc bấy giờ tuy Mấy anh em ngồi quây quần, ấm chè đưa một vòng,
đã có lâm trường trồng rừng, nhưng nhiều quả đồi vẫn
loại hình nghệ thuật - mỹ thuật, cùng nhánh nứa nặng trĩu. Tôi mang cái đèn dầu đặt bên thành còn rất hoang vu, còn có cả thú về phá sắn khoai hương thơm ngan ngát bay theo làn khói lâng lâng.
Còn một chuyện này nữa mà tôi không bao giờ
bể tất bật làm cá rồi ướp muối để sẵn sáng hôm sau chế
Những bức tranh không chỉ đẹp
với những tên tuổi như: Lê Vân Hải, Lê về hình thức mà còn thể hiện được sự Thị Minh Hậu, Đào Mai Quỳnh, Phạm 2021-2022, Huy Minh đã vẽ và tham biến. Các ngày trong tháng chỉ trừ những ngày mưa hoặc Trạm trồng. quên được. Bác Ngọ (vợ bác Yên) làm hàng xáo ở chợ
Văn Ngọc đã có tranh đạt giải trong
gia cuộc thi với hai tranh: Tranh Nhà
Bác Phạm Đình Yên là người nhiều tuổi nhất, có
Chuyền, Trần Tuấn Lân, Vũ Tư Khang, trong sáng và ngây thơ trong cách nhìn nước và quốc tế. Tiếp theo là thế hệ thờ Chanh Giang và tranh Bến Giang. quá rét thì các anh mới không đi câu, ngày lũ thì cắm câu nhiều kinh nghiệm về dấu chân các loài. Một lần ra Hà Cối. Anh em trên Trạm mà lỡ bị chậm lương, thì
thật chắc bên bờ sông, sáng ra thu cần thể nào cũng kiếm
đã có bác gái hỗ trợ. Bác Ngọ bảo: “Anh em cũng khổ
Đinh Thanh, Đặng Đình Nguyễn, Hồ nhận thế giới của các em. Các hoạ sĩ Lê Thị Hảo, Nguyễn Mai Phương, Lê Cả hai tranh của em đều được ban được vài con cá trắm cỏ mùa lũ béo lẳn. Chỉ cần nắm lá xem vườn sắn bị ũi tung gốc, nham nhở vết cắn dở như ông nhà tôi thôi mà, tôi biết chứ. Nhỡ thì cứ lại đây
Quỳnh Anh, Lê Thị Mai Linh... Trong
nhí của Làng tranh Yên Hưng thường
giám khảo đánh giá cao và lần lượt đạt
Cấn… Các thế hệ họa sĩ đã làm nên vẽ những đề tài rất gần gũi với cuộc số các họa sĩ nhí giỏi giang ấy, tôi khá các giải A và B. Từ đó, giúp em đam chua mọc ngay sau nhà, vài quả ớt đỏ, nắm lá lốt, mùi tàu những củ sắn non: “Mẻ nó chứ, sắn mới bé vầy mà cầm gạo về ăn, bao giờ trả cũng được va”. Những tấm
nó đã về ăn trước mình. Thật ức chết đi được”. Rồi
tự trồng là cả trạm đã có một bữa tươi ra trò.
tên tuổi của Làng tranh Yên Hưng. sống hằng ngày. Có thể là những bức ấn tượng với Lê Việt Hà. Mặc dù còn mê và hứng thú với hội họa hơn, tự tin Cuộc sống đầy khó khăn, nhưng tập thể nhỏ bé ấy bác mày mò cầm về một chiếc bẫy lợn rừng, xem lòng thân ái luôn mở rộng, để khi đã xa mảnh đất này
rồi tôi vẫn luôn nhớ về nó như một phần ký ức tươi đẹp
nhỏ tuổi nhưng Hà rất giàu trí tưởng
tranh đề tài sinh hoạt gia đình, cảnh
sáng tác và trao đổi với thầy. Bên cạnh
vật thiên nhiên, hoặc những hình ảnh tượng, thích khám phá. Hà tích cực đó, còn có em Nguyễn Quỳnh Anh vẫn luôn đùm bọc giúp đỡ nhau trong cuộc sống và công xét kỹ đường đi của con vật. Tối đó bác rủ anh Hơn, nhất. Ở xa dân, lại độc lập giữa khu rừng rậm, rất ít
mang đậm sắc màu truyền thống như tham gia các cuộc thi vẽ của trường và (Trường Trung học cơ sở Liên Hòa) việc. Mùa kiệt, Trạm giải quyết hết lượt phép năm cho anh anh Ước đi đặt bẫy cùng. Sáng hôm sau trời vẫn người qua lại, chủ yếu là vài người dân đi rừng hay lên
con mèo, con lợn, con gà, bông hoa luôn đoạt giải cao nhất. Tranh của em cũng tham gia một cách hào hứng và em luân phiên nhau về thăm nhà (vì ai cũng ở xa). Mùa lũ còn mờ sương, rét buốt, bác Yên đã trở dậy: “Mấy nương đi tắt ghé qua, vì vậy mà chúng tôi rất “thèm”
sen, cây cau, hay cảnh đồng quê. trong sáng, hồn nhiên, giàu màu sắc đạt giải khuyến khích với tác phẩm thì quân số lúc nào cũng đủ 100%, chỉ trừ những trường thằng không dậy đi xem bẫy còn khiêng lợn về liên người để trò chuyện.
hoan như? Những con to nó tha bẫy vẫn chạy như
Ngoài việc học ở trường một tiết trên của cuộc sống, thể hiện sự am hiểu, miếu Tiên Công bằng chất liệu màu hợp đặc biệt mới được giải quyết. Do tính chất công việc thường”. Nghe nói đến món thịt lợn rừng, anh em Một chuyện mà nó ám ảnh tôi suốt một thời gian
tuần, các em còn tìm đến các trung tâm tìm tòi những nét mới để khắc họa vào bột diễn tả lại cảnh sinh hoạt đặc sắc phải nhiều khâu phối hợp nhịp nhàng cho một ca đo lũ, bật dậy quên cả cái rét buốt cuối tháng Chạp đang dài. Một ngày tháng tư, vẫn là mùa kiệt nên số người
dạy vẽ, các câu lạc bộ để thoả sức đam từng tranh vẽ. Hà có niềm đam mê vẽ của vùng đảo Hà Nam. những con lũ lớn việc đo đạc trên nôi rất vất vả. Ca đo ngấm vào da thịt. Bác Yên cầm dao quắm đi trước được giải quyết về phép một nửa, còn lại ba anh em ở
mê. Góp phần thắp lên ngọn lửa đam từ khi mầm non. Những cảnh vật gần Với Đào Đức Kiên, Đào Bá Duy hay thường phải có ít nhất là 4 người, 1 người đo mực nước tại xác định vị trí đặt bẫy, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Con này Trạm. Đột nhiên anh Tuấn bị đau bụng dữ dội, nghi là
mê đó, tôi vẫn thường mở các lớp dạy gũi xung quanh hiện lên trong tranh hai tuyến đo mực nước và tuyến đo độ dốc mặt nước cách to va, nốt chân to như cái chén vại lún sâu như vầy”. bị ruột thừa nên hai anh nhanh chóng lai nhau xuống
vẽ miễn phí tại xã Liên Hoà và các xã của em rất ngộ nghĩnh như cây cối, Lê Kỳ Minh, cũng có cùng đam mê hội nhau 100m; 3 người lên nôi thực hiện ca đo, 1 người quay Chợt bác rít qua kẽ răng: “Chết cha, tối hôm qua vội Bệnh viện huyện, tôi ở lại trạm một mình. Trước khi
lân cận như: Liên Vị, Tiền Phong trong hoa quả, núi đồi, các con vật, trẻ em hoạ và đã thử sức về các mảng đề tài nôi, 1 người quay “cá sắt”, 1 người ghi chép vào sổ. Chiếc quá không kịp bẻ ngọn cây để đánh dấu”. Đó là một đi các anh ấy bảo, kiểu gì tối bọn anh cũng về. Chiều
các dịp hè và được các em trong khu học tập, vui chơi... như: Tranh cổ động trong thời gian nôi được làm bằng khung sắt có bánh lái trượt theo đường kinh nghiệm quí báu của người miền núi, khi đi rừng tôi nấu cơm xong đợi mãi chẳng thấy người đâu, chập
vực Hà Nam đến theo học. Ngoài ra, Lớn hơn chút, Hà thích xem cách phòng chống dịch Covid-19 và tuyên ray trên hai sợi dây cáp to căng ngang sông, mái che là phải chú ý tới những “dấu” ngọn cây bị bẻ gãy ngầm tối tôi ăn vội bát cơm và đi làm ốp 19 giờ tối trở về,
còn có các em đến từ Hạ Long, Cẩm hướng dẫn kỹ thuật vẽ, phối màu trên truyền trên các trang mạng xã hội. giấy dầu chằng lợp kỹ, xung quang đóng vài thanh gỗ nhìn rừng cây tối dần lòng cũng thấy hoang mang.
Đại dương xanh. Màu dạ của LÊ VIỆT HÀ Phả, Vân Đồn hay từ đất nước Hàn mạng internet và mày mò tự vẽ những Trong số các hoạ sĩ nhí phải kể đến trông như một tổ chim rừng. Người quay nôi phải nắm chắc cảnh báo khu vực có bẫy nguy hiểm. Một phần cũng Bỗng trời nổi gió và cơn mưa rừng ập tới, trời đất tối
(Trường Tiểu học Liên Vị). Quốc xa xôi. Không khí lớp học vẽ bức tranh khó hơn như chân dung hai anh em Lê Minh Kỳ và Lê Minh Hải vị trí của từng thuỷ trực (đường qui định điểm đo lưu lượng vì chủ quan vì nghĩ đây là địa phận nhà mình rất quen như bưng, mưa như trút, sấm chớp đùng đùng xé rách
luôn luôn vui nhộn và đầy sắc màu bởi người mẫu, trang phục... Ngoài ra, em đến từ phường Nam Hoà. Cả hai đều nước), người quay cá sắt phải nhẩm tính ngay độ sâu lòng thuộc, ấy vậy mà sương mù dày đặc làm bác không màn đêm. Gió thông thốc luồn qua khe cửa ghép
sao phân biệt được nơi mình đã đặt bẫy. Quả thật nốt
những câu chuyện của trẻ, chuyện xin rất thích vẽ các nhân vật trong truyện dành thời gian hè của mình để học tập sông và tính các điểm đo (mặt, giữa, đáy), để thả cá đến chân chi chít còn mới nguyên mà không thấy con lợn bằng những thanh ván nhỏ, thổi tắt phụt ngọn đèn
gười dân nơi đây từng tự hào nhắc đến giấy, thiếu màu, mượn bút... Các hoạ sĩ tranh, vẽ chân dung người thân. Tình cờ và sáng tạo với hội hoạ ở các thể loại đúng vị trí đo. Người ngồi đo (là người duy nhất được ngồi) nào, hay nó tha cả bẫy đi rồi? dầu. Tôi run run lần chiếc đèn pin để sẵn bên cạnh,
huyền thoại về cây bút thần trôi theo nhí được làm quen với các chấm, các qua Facebook mà thầy trò đã được kết và chất liệu khác nhau. Nhưng điều phải lắng tai nghe từng nhóm tín hiệu phát ra từ máy đo ngồi co rúm vào một góc giường, tay nắm chắc khẩu
Ndòng sông Hồng rồi mắc lại bên sông nét tạo thành tranh, được trải nghiệm nối. Do nhà xa, phải nhờ bố chở đi học thích thú nhất là những buổi trải nghiệm lưu tốc kế (nằm trong ruột cá sắt dưới đáy sông), lẫn trong Đang hoang mang thì tiếng thét cắt ngang buổi súng CKC đã nạp đạn. Khẩu súng được huyện đội
Bạch Đằng, đã “phát tích” sinh ra nhiều họa sĩ làm tranh gạo rang, tranh in độc bản, bất tiện về thời gian, có hôm phải nghỉ sáng tạo tranh độc bản. Phát huy được tiếng tạp âm của mưa, của gió và của dòng nước sục sôi sớm tinh mơ giữa khu rừng làm ai nấy giật thót cả cấp cho Trạm cũng là một đội dân quân tự vệ trên địa
tài năng cho vùng đất này. Và hôm nay, lớp hoạ tranh từ các chất liệu tái chế... học do bố chưa về kịp, em quyết tâm khả năng sắp đặt và tư duy hội hoạ, Lê ngay dưới chân, nhanh tay ghi các số liệu bằng những ký người: “Á... á... Chết mẻ tao rồi, mấy đứa ơi!”. Anh Hơn bàn, được trang bị vũ khí và được huấn luyện hàng
sĩ nhí Quảng Yên đã và đang kế tục lớp cha anh Điều đặc biệt mà các em mong chờ tập xe đạp để tự đi học vẽ. Con đường Minh Kỳ đã tạo ra những tranh độc bản hiệu chuyên ngành, mỗi thuỷ trực đo ba điểm một lượt thật chặc lưỡi: “Thôi chết, bác Yên... dính bẫy r... ồ...i...!”. năm, ai trong đội cũng sử dụng thành thạo súng các
mình phát huy truyền thống ấy. và thích thú là được thầy cho đi trực hoạ. đến nhà thầy khá xa nhưng Hà thường về chủ đề cỏ cây, hoa lá, vịnh Hạ Long nhanh rồi chuyển sang thuỷ trực khác. Từ trên nôi đo (cao Hai anh phi ngay tới chỗ bác Yên đang ngã ngồi loại như CKC, K44, K50, và cả lựu đạn nữa. Tôi ngồi
Khác với thế hệ đàn anh là tự học và học Khi thì vẽ hai cây lim cổ thụ ở Giếng xuyên đến lớp sớm hơn các bạn, nhưng sinh động và hấp dẫn. Nhiều bức tra- hơn mặt nước 15m) tuỳ thuộc vào từng con lũ, nếu lũ to, bên đám lá. Chiếc bẫy ngoàm dính một phần vào im nghe ngóng tình hình, tim đập loạn xạ. Nhiều lúc
chân trái của bác, may thay nó còn có chiếc dép đỡ
theo các lớp tại gia thì các họa sĩ nhí hôm nay Rừng, khi thì đền Trần Hưng Đạo, miếu về rất muộn, buổi nào em cũng xin thầy nh độc bản khi in ra làm thầy và trò vô nước dâng cao thì khoảng cách càng ngắn đi, nhìn xuống và theo phản xạ bác đưa con dao quắm vào chặn lại. tia sét loé lên, tôi co rúm cả người vì sợ hãi. Mưa vẫn
có cơ hội được đào tạo đầy đủ và bài bản hơn Vua Bà, đình Trung Bản, khu đình cổ vẽ thêm tranh nữa, ban đầu hình vẽ cùng bất ngờ và thích thú. dòng sông cuồn cuộn từng cột nước xoáy đục ngầu, những Nhưng cái răng sắt cũng kịp cắm vào thịt máu tứa ra rơi xối xả, không biết giờ này hai anh ở đâu, có chỗ trú
hẳn. Các em được học mỹ thuật trong chương Liên Vị, cây đa đầu làng Lưu Khê... Mỗi còn ngô nghê, ngờ nghệch, màu sắc Ngoài ra, còn nhiều em khác cũng khúc củi, những đụn rác, những cây xanh bị xói lở bật rễ lênh láng đỏ cả vạt lá rừng. Anh Ước và anh Hơn vừa mưa không, lòng tôi nóng như lửa đốt, lo lắng và sợ
trình phổ thông ngay từ lớp một, thậm chí, từ em mang cho mình một sắc thái, một thường thiếu độ đậm nhạt. Sau khoảng có những tác phẩm được đăng báo, lao vùn vụt theo dòng nước, người quay cá sắt phải quan quỳ vừa ngồi, cố hết sức gỡ bẫy theo sự hướng dẫn hãi. Cơn mưa vẫn sầm sập, căng thẳng và mệt mỏi tôi
sát thật kỹ điểm thả cá, sao cho chướng ngại vật không bị
bậc học mầm non các em đã được học tô màu cảm nhận riêng về quê hương đất nước, thời gian ngắn, nhờ sự chăm chỉ luyện trưng bày tại các triển lãm, lễ hội văn vướng vào máy đo, nếu vật cản lớn rất có thể kéo phăng của bác Yên. Anh Hơn vội cõng bác chạy về Trạm gục xuống thiếp đi, cây súng vẫn nắm chắc trong tay.
theo tranh, vẽ những hình đơn giản. làng quê mình. Nơi các em sinh ra có tập nên các bức tranh của em thường hóa nghệ thuật trong và ngoài tỉnh. Sự cả nôi, rất nguy hiểm. Trên nôi đo bao giờ cũng có sẵn rửa nước muối và khử trùng vết thương. Sờ nắn không Tôi tỉnh dậy khi ngoài trời yên ắng lạ thường, tiếng
được thầy làm mẫu để các bạn tham
tiếng ru của bà, của mẹ hoà quyện vào
Với trẻ em, hội họa như một vùng đất màu thành màu sắc, thành bố cục, thành khảo. Có hôm ốm hoặc trời mưa to quá tài năng của các em được cộng đồng dụng cụ chặt cáp trong trường hợp khẩn thiết, kíp đo phải thấy nhói, bác Yên cười an ủi mấy anh đang sợ xanh anh Tuấn gọi khẽ: “Ngủ chưa Lan ơi! Bọn anh về rồi
mỡ để các em gieo hạt mầm xanh tươi mơ nội dung bức tranh. Các em háo hức không đi học được nhưng em vẫn vẽ tại và các nghệ sĩ lớn tuổi đánh giá rất cao. linh hoạt, khéo léo theo diễn biến trên sông để đảm bảo an mắt: “Tao có gãy xương đâu mà lo, tí xuống bản xin A này”. Tôi vui sướng mở choàng đôi mắt, cầm chiếc
ước, là nơi các em bày tỏ những khát vọng mong đến giờ, đến ngày để được học nhà và chụp ảnh gửi qua zalo để thầy Nhiều em mong muốn khi trưởng thành toàn tính mạng con người. Phúc ít thuốc bôi là khỏi ngay thôi”. đèn pin lập cập ra mở cửa. Trước mắt tôi hai anh ướt
thầm kín, những mơ ước xa xôi... Khi sáng tác vẽ. Với niềm đam mê hội họa, thầy trò xem và sửa tranh giúp. Có rất nhiều tra- có thể tiếp tục phát triển sự nghiệp của Xong ca đo mọi người trở về trạm, ai nấy mệt rã Phải công nhận thuốc của đồng bào tốt thật, chân như chuột lột, mỗi người vác một bộ phận của chiếc
tranh, trẻ không đặt nặng vấn đề ý tưởng bố không quản đội nắng đi vẽ ngoài trời, nh của Hà được thầy gửi đăng báo và mình và trở thành những hoạ sĩ chuyên rời, chân tay tê lạnh vì ngấm nước mưa, xong chưa thể bác Yên chỉ sau vài lần bôi và đắp đã đỡ và nhúc nhắc xe đạp bị rời ra. Tôi mừng ứa cả nước mắt. Đã thế
cục, đường nét, hình khối, màu sắc. Khác với mồ hôi nhễ nhại. Hay những hôm trời được đăng. Có tiền nhuận bút, Hà lại nghiệp, làm rạng danh thêm truyền nghỉ ngơi được, lại quay ra tính toán sơ bộ tài liệu, xem đi lại được. Sau lần đó bác tuyên bố “giải nghệ” bẫy các anh ấy còn trêu: “Có thấy ma nào ghé Trạm chơi
tranh thông thường, khi xem tranh thiếu nhi, đổ ập cơn mưa, làm ướt, làm bay tra- dùng để mua màu vẽ, bút vẽ... Đối với thống Làng tranh Yên Hưng. còn thiếu mức nước nào chưa đo, để bố trí đo kịp thời, thú. Bác bảo mấy anh: “Thôi, tụi bây cũng đừng bao không em?”.
chúng ta thấy các em vẽ tự nhiên như đang nh nhưng các em vẫn rất vui vẻ vẽ lại em vẽ là hơi thở, là cảm xúc, là đam mê Câu chuyện về những hoạ sĩ nhí đỉnh điểm có ngày đo ba ca liền, vì lượng nước vẫn bổ giờ bẫy chúng nữa, tội cho chúng... Cũng vì rừng ngày Sau đó, vì điều động của cấp trên mà tôi chuyển
chơi đùa với hình và màu sắc. Do trẻ không bị và hoàn thành tác phẩm để kịp triển nhưng việc học tập trên lớp vẫn được của làng tranh Yên Hưng là một minh xung thêm từ phía thượng nguồn. Cứ nhìn về phía dãy càng thu hẹp, môi trường sống bị cạn kiệt thức ăn, nên về miền Tây công tác. Chia tay đồng nghiệp, xa núi
ảnh hưởng bởi một tư tưởng và kỹ thuật hội họa lãm tại chỗ. Biết nhiều em có hoàn em đặt lên hàng đầu. chứng cho sự sáng tạo có thể nảy núi Quảng Nam Châu còn đen kịt màu mây là còn có chúng mới liều mạng đi kiếm ăn xa như vậy”. rừng, xa con sông nơi tôi đã gắn bó và coi đây như gia
nào nên các em không có sự băn khoăn chọn cảnh khó khăn nhưng đam mê vẽ, Hay câu chuyện về em Huy Minh mầm ngay từ những bước đi đầu tiên. lũ. Đo lũ vào ban đêm là một thử thách lớn, nhưng con Còn chuyện hễ anh em nào đã từng ở Tài Chi rồi đình của mình, thật nhiều cảm xúc, lưu luyến và nhớ
lựa về các hình thức để biểu đạt cảm xúc. Qua các anh chị đoàn thanh niên còn hỗ với các nét vẽ ngây thơ, trong sáng, Với nền tảng truyền thống vững vàng lũ lớn xuất hiện bất kỳ thời điểm nào nên anh em trong thì đều “nghiện” chè nặng là một giai thoại có thật. thương. Các bác, các anh còn ở lại thêm vài năm nữa.
đó, cho thấy hội họa thực sự mang lại sức hút trợ giấy bút, nước uống... Những buổi em vẽ bất kỳ đâu và bằng bất kỳ thứ và sự động viên của gia đình, cộng trạm phải gồng người lên. Người có kinh nghiệm nhất Những ấm chè ở đây các anh pha mà khi đổ bã nó nở Trạm Thuỷ văn Tài Chi được giải thể, ngừng thu thập
với các họa sĩ nhí thông qua các tác phẩm nổi trực hoạ ấy làm tăng thêm không khí, gì từ mầm non đến tiểu học. Nhưng đồng, những em nhỏ nơi đây không đảm trách kíp trưởng, vừa quan sát, vừa chỉ đạo anh em, đầy chặt cả ấm tích. Chả là đồi thuỷ văn có một khu số liệu, nó đã hoàn thành sứ mệnh mấy chục năm tồn
bật, chủ đề mới lạ. Những bức tranh đầy cảm thêm sắc màu cuộc sống của làng khi lên cấp 2, em không còn tự tin và chỉ giữ gìn được truyền thống lâu đời những mệnh lệnh ngắn gọn, rõ ràng vang lên trong đêm: vườn của những người Hoa kiều trước kia sinh sống, tại. Giờ đây, Trạm đã không còn, nhưng trong ký ức và
xúc, những nét vẽ ngây ngô, cách phối màu quê thanh bình. ngại vẽ. Được sự quan tâm từ gia đình mà còn góp phần tạo nên một phong “Tời cá”, “xong”, “điểm tới”. Chỉ khi nào nghe: “Thu tời” có những luống chè xanh ngắt, anh em phát cỏ dọn nỗi nhớ của tôi về ngôi nhà nhỏ chênh vênh bên sườn
đầy nghệ thuật đã để lại ấn tượng tuyệt vời và Rất nhiều hoạ sĩ nhí của thế hệ và động viên của thầy khi có cuộc thi trào nghệ thuật mới mẻ và tràn đầy thì mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, vì ca đo đã hoàn vườn và tận dụng lại, chăm bón những cây chè đã đồi, với bạt ngàn hoa sim tím biếc soi bóng xuống
cuốn hút người xem. trước như Đặng Thị Minh Thư, Đặng vẽ tranh hoạ sĩ “Tương lai” năm học hứa hẹn. thành an toàn. thành hoang dại. Anh em lại học cách chế biến chè. dòng sông thơ mộng vẫn không phai mờ.
50 Hạå Long Xuân Ất Tỵ 2025 Xuân Ất Tỵ 2025 Hạå Long 51
Hạå Long
50
Hạå Long
Xuân Ất Tỵ 2025
Xuân Ất Tỵ 2025