Page 49 - Hạ Long
P. 49

6  Quảng Ninh Cuối tuần Ngày 31-7-2016  VĂN HOÁ - VĂN NGHỆ                                                Ngày 31-7-2016        Quảng Ninh   Cuối tuần 7












 Nhà báo, nhà thơ Ngô Như Mai

 (1924-2020), tên khai sinh là Ngô
 Huy Bỉnh, quê Hưng Yên, lớn lên ở

 Hà Nội. Ông hoạt động cách mạng
 từ lúc 20 tuổi, làm báo Cứu Quốc.
 Năm 1958, Ngô Như Mai về công

 tác ở báo Vùng Mỏ (sau này là báo
 Quảng Ninh), làm thư ký tòa soạn.

 Năm 1987, ông nghỉ hưu, cộng tác
 biên tập Báo Hạ Long. Ông dùng
 các bút danh Châm Văn Biếm, Chu

 Thượng, Máy Gạt, Như Mai, Ngô
 Như Mai và nổi tiếng hơn cả là “Thi

 sĩ máy”. “Ngẫu hứng” là tập thơ
 duy nhất của ông, gồm 33 bài.




 Lớp bồi dưỡng
 cộng tác viên trong hang  Nhà báo Ngô Như Mai (hàng đầu, thứ tư, trái sang) trong một lần gặp các đồng nghiệp từng làm báo Quảng Ninh.

 Mùa hè năm 1966, người viết bài này cấp bậc hạ
 sĩ, thành viên trung đội bảo vệ Tỉnh ủy Quảng Ninh, sơ    hiểm. Cô và Mạnh Tiến đã hẹn ngày về ra mắt đôi bên   bạn hữu: “Con anh, con em đánh con chúng ta”. Các
 tán ở Quang Hanh, được Ban Chính trị Công an nhân   Thương người như thể thương thân  gia đình. Đau xót thay, buổi tối định mệnh đã cướp đi   con chúng tôi không phân biệt con của “tập 1, tập 2”,
 dân vũ trang (nay là Bộ đội Biên phòng) Quảng Ninh   Huyện Ba Chẽ, đại bản danh Đặc khu Quảng Ninh,   chàng đội trưởng văn nghệ trung đoàn, được đồng đội   cứ đứa nào hơn tuổi là anh chị, kém tuổi là em. Chắc
 tuyển chọn trong số khoảng chục người (cùng với cũng   một ngày rét buốt cuối năm 1981. Tôi (làm việc tại tờ   vô cùng tin yêu.  chú cũng biết ông Mai có tính hài hước vui đùa. Ăn ở
 con số đó bên công an) theo học lớp bồi dưỡng cộng   báo Chiến sĩ Quảng Ninh) được chiến sĩ bảo vệ vào     với nhau ai chẳng có lúc xô bát xô đũa. Song nhiều lúc
 tác viên báo chí. Đứng lớp là nhà báo, nhà thơ Ngô Như   báo: Có nhà báo Như Mai đi cùng một người nữa đến   Trải qua bao gian nan, phức tạp, có lúc ngỡ cái chết   ông ấy pha trò làm tôi hết giận”.
 Mai, thư ký tòa soạn Báo Quảng Ninh.  gặp. Tôi thầm nghĩ, giữa thời tiết khắc nghiệt nơi rừng   oan nghiệt bị chìm xuồng. Tuy nhiên, bằng các biện
 Vốn  tri  thức  uyên  thâm,  chất  giọng  truyền  cảm   rú này, phải là việc hệ trọng cần kíp lắm, nhà báo khả   pháp nghiệp vụ, cuối cùng cơ quan bảo vệ pháp luật   Kể đến đây, bà chủ nhà lại mời tôi uống nước, đoạn
 chậm rãi, nhà báo Như Mai lưu lại ấn tượng sâu sắc   kính mới đến tìm mình.  đã đủ chứng cứ để khẳng định Duy Bản là kẻ chủ mưu   ngước nhìn di ảnh người bạn đời của mình. Tôi chợt nhớ
                                                           trong  vụ  án,  hắn  thuê  đám  du  thử  du  thực  hãm  hại
 với học trò tới mức không phải quá lời khi nhận xét ông   Chân dung tượng đất sét nhà báo Ngô Như Mai của hoạ sĩ Nghiêm Vinh.  Quả nhiên, ông Như Mai không vòng vo tam quốc,   Mạnh Tiến. Công lý sáng tỏ trả lại công bằng cho gia   câu tục ngữ: “Cọp chết để da, người ta chết để tiếng”.
                                                                                                            Quả  thật,  ông  Như  Mai  rất  có  duyên  kể  chuyện  hài,
 “không thừa một chữ, không thiếu một câu”. Điều cốt       đình và hương linh người lính điển trai tài hoa. Tên ác
 lõi phương pháp truyền thụ kiến thức của ông là thầy   vào chuyện tắp lự: “Dũng này, ông Đức Thắng (đã đổi   thú, tiểu nhân Duy Bản phải đền mạng. Và tuy không   còn gọi là “tự trào” rất nghề nhiều khi không rõ là thực
                                                                                                            hay hư. Chẳng hạn ông Như Mai hàn huyên với tôi: Vợ
          tên) đây là cộng tác viên của báo Quảng Ninh, chắc
 - trò cùng làm việc ngay trên lớp. Học viên không phải   Nhớ mãi kỷ niệm với tác giả   phải “dựa cột” nhưng cái chết của hắn không thể nhục
 thụ động chỉ nghe rồi ghi chép. Ông luôn đặt câu hỏi   Dũng biết. Ông Thắng có chuyện rất đáng quan tâm”.   tớ bảo tớ là đồ vô tích sự; đơn giản như hỏng cái cầu
 yêu cầu “môn đồ” trả lời. Ông lấy rất nhiều dẫn chứng   Tóm tắt lời kể của ông Thắng: Ông có cậu con là Mạnh   nhã hơn. Số là ngay từ giai đoạn đầu của cuộc điều tra,   chì cũng không biết thay. Tớ nghĩ mình phải làm một
                                                           Duy Bản đã đánh hơi thấy mình khó thoát vòng lao lý
 “THI SĨ MÁY”
 từ các mặt báo; là tin bài thứ thiệt và bài tin nào đuối   Tiến  (đã  đổi  tên)  lính  Trung  đoàn  769,  đóng  quân  ở   việc gì đó để vợ thật sự khâm phục, ngưỡng mộ mình.
 kém, thậm chí “tin... rất tức”. Bài giảng pha chút hài   huyện Hải Ninh (cũ). Một tối, Tiến đi đò qua sông Ka   nên bỏ trốn khỏi địa phương. Song ác giả ác báo, hắn   Rồi tớ cũng nảy ra sáng kiến tuyệt vời. Ti vi đen trắng
                                                           bị chết bất đắc kỷ tử trong một vụ tai nạn giao thông
 hước, tạo hưng phấn, dễ tiếp thu. Cuối mỗi buổi học,   “THI SĨ MÁY”  Long xem phim thì bị đuối nước. Điều đáng nói, cái chết   phải dựng cột ăng ten. Trước lúc xem ti vi buổi tối tớ
 ông đều ra bài tập rồi dành thời gian nhận xét rất tỉ mỉ   của  anh  không  bình  thường,  có  nhiều  uẩn  khúc  cần   do chính y gây ra. Người ta đã phát hiện xác Bản cùng   ra xoay cột theo hướng khác. Bà vợ bật ti vi thấy “ruồi”
 vào hôm trả bài.  được làm sáng tỏ. Dư luận bàn tán anh bị đẩy xuống   chiếc xe máy vỡ nát dưới một thung lũng đầy rác.  la  toáng.  Tớ  thản  nhiên  giả  vờ  vào  coi,  mạnh  mồm:
 Lớp học kết thúc sau một tuần làm việc bổ ích và   sông, chết oan uổng. Tôi đã từng đến Trung đoàn 769,   Nhà báo Như Mai như vậy đấy. Thương người như   “Chuyện vặt!” rồi tớ đưa tay ra sau ti vi sờ mó vớ vẩn.
                                                                                                            Vẫn không được! Tớ nhẹ nhàng ra cột ăng ten gõ gõ,
 lý thú. Ông Như Mai chủ yếu tổng kết chất lượng tin,   Sư đoàn 323, làm việc với Trung tá, Trung đoàn trưởng   thể thương thân, ông sẵn lòng hào hiệp đưa tay cứu   xoay đúng hướng. Xem ti vi ngon lành, tớ cao giọng:
 bài nhưng vẫn dành ít phút điểm bài thơ “Ra biển” của   PHÙNG NGỌC DŨNG  Lê Anh Bào. Anh ruột tôi - Trung tá Phùng Ngọc Hùng,   giúp mọi người một khi có thể.  “Có còn bảo thằng này vô tích sự nữa không?”.
 tôi làm tôi thực sự xúc động (tôi không rõ còn học viên   Trung  đoàn  trưởng  Trung  đoàn  Pháo  binh  458  cũng
 nào cũng trình cả thơ như mình). “Ra biển” dẫn chuyện   thuộc Sư đoàn 323, đóng quân ở huyện Hải Ninh. Tôi   Ngôi nhà ấm áp  Đang  chuyện  thì  cặp  con  gái,  con  rể  Trần  Thị
 bé trai - con anh lính hải đội biên phòng với đồ chơi là   việc với thư ký toà soạn, nhà báo Ngô Như Mai. Sau   Say sưa trò chuyện, chẳng ai nghĩ đến hết giờ làm   còn có anh bạn khá thân là Trung úy Đinh Tiến Lê, Phó   Ngày cuối năm se lạnh, tôi trở lại ngôi nhà số 6,   Duyên, Trần Đăng Khang mang bữa trưa đến mời mẹ.
 con tàu nhỏ xíu thả chậu nước, ước mong sau này được   một  hồi  bàn  phương  hướng  tuyên  truyền,  lực  lượng   việc  buổi  sáng.  Nhà  báo  Như  Mai  mời  nhà  thơ  Huy   trưởng Công an huyện Hải Ninh. Trong chuyến công   ngõ 14, phố Nhà Thờ, khu phố 3, phường Bạch Đằng,   Chị Duyên giải thích: Bình thường, vợ chồng anh Trần
 cầm súng bảo vệ biển đảo như bố. Nhà báo Như Mai   chuyên trách bảo vệ chủ quyền biên giới quốc gia, nhà   Khoát và tôi về nhà ông cách đó chừng 2 cây số dùng   tác mới đây, anh Lê còn mời tôi nói chuyện thời sự cho   thành phố Hạ Long. Từng bước lên dốc, tôi nhớ sinh   Quang Hợp và Trần Pha Lê, nhà sát bên lo cơm nước
 thẳng thắn nhận xét: “Cả bài được câu: “Từ trong chậu   thơ  Huy  Khoát  chủ  động  gợi  mở  câu  chuyện  “Thi  sĩ   bữa trưa.  cán bộ, chiến sĩ công an huyện.  thời, nhà báo, nhà thơ họ Ngô (sinh năm Giáp Tý 1924,   hàng ngày chăm bà. Tuy nhiên, thời điểm này, anh Hợp
 nước nhỏ nhoi/ Tàu ra cưỡi sóng biển khơi dạt dào”.  máy” (lúc ấy rất ít người biết).  Đấy là ngôi nhà tranh vách đất hai gian nho nhỏ   Khoảng chục ngày sau cuộc gặp, tôi kết hợp công   về với thế giới người hiền năm Canh Tý năm 2020) có   đang chữa bệnh tại Hà Nội, nên vợ chồng cháu thay.
 Nhìn chung, bài thơ tuy còn ngô nghê và có nhiều   Truyện vui này của ông Như Mai, bút danh Châm   như  nhiều  nhà  sơ  tán  khác  hồi  ấy.  Một  phụ  nữ  da   tác, cùng nhà báo Như Mai và ông Đức Thắng ra huyện   lần rành rẽ: “Tớ khỏe ra là nhờ có Chúa!”. Cái dốc thân   Ở miền mây trắng, nhà báo, nhà thơ hẳn an tâm khi
 câu thơ “con cóc”, song đối với tôi là nguồn động viên,   Văn Biếm, đăng báo Nhân Văn, năm 1956, giữa thời   mặt vàng võ, bước ra chào khách. (Trước đó ông thư   Hải Ninh. Chúng tôi lần lượt gặp trao đổi với các nhân   thuộc này, ông ngày ngày dắt xe đạp lên xuống giúp   biết người bạn đời của mình vẫn được con cháu chăm
 cổ vũ lớn lao cho mình tự tin để rồi cuối năm 1967, bài   điểm “trăm hoa đua nở” bị chỉ trích dữ dội. Tác giả phê   ký tòa soạn đã giới thiệu vợ ông - bà Phạm Thị Linh,   vật nói trên, theo đó vụ việc người lính gặp nạn được   rèn luyện sức khỏe. Ông Như Mai rất ham tập thể dục.   sóc tận tình. Tạm biệt ngôi nhà chất chứa bao kỷ niệm
 thơ “Rừng của ta” của tôi được đăng báo Công an nhân   phán lối sáng tác rập khuôn, máy móc, tước bỏ phẩm   tuổi Bính Dần 1926, đang dưỡng bệnh). Để nhà thơ   mở ra: Mạnh Tiến và Duy Bản (đã đổi tên) - kế toán một   Nhiều người không tin cho dù là sự thật: Ở tuổi 85, ông   với  nhà  báo  “gạo  cội”  Như  Mai,  tôi  bùi  ngùi  nhớ  thơ
 dân. Và đến đầu năm 1968, bài thơ này được tuyển   cách sáng tạo của người cầm bút. Vì chuyện này, ông   Huy Khoát trò chuyện với bà chủ nhà, tôi phụ giúp   doanh nghiệp trên địa bàn huyện Hải Ninh cùng yêu cô   vẫn thuần thục động tác “trồng cây chuối” mà ngay cả   ông: “Tôi đảo đá trầm tư góc bể/ Đứng thương vay ai kẻ
 cùng với khoảng 30 bài thơ khác vào “Vượt đường” - tập   Như Mai chịu hệ lụy “lên bờ xuống ruộng”. “Thi sĩ máy”   ông Như Mai làm bữa nấu bếp dầu. Bày mâm, ông   giáo Thu Hương (đã đổi tên) xinh đẹp, dạy cấp hai. Tuy   thanh niên cũng ớn.  mất chân trời/ Đứng nghe nhìn sóng réo mây trôi/ Bạc
 thơ đầu tiên của lực lượng công an nhân dân Việt Nam.  mang tính dự báo, khác nào lính xung kích sau tiếng hô   chủ nhà lựa suất ăn tươm tất mang vào buồng cho   nhiên, ngay từ đầu, Thu Hương đã cự tuyệt Duy Bản.   mắt, bạc đầu nỗi đau nhân thế”.
 xung phong liền ào lên phía trước, bị dính đạn không   vợ. Đoạn ra cùng chúng tôi nâng chén rượu nút lá   Cô khước từ tất cả món quà của Bản và nghiêm khắc   Tiếp tôi là bà Trịnh Thị Thêu, tuổi Quý Dậu 1933   Lại nhớ biệt tài chơi chữ của ông. Biết chàng nhà
 “Thi sĩ máy”   phải chuyện lạ! Tuy thế, chia sẻ với chúng tôi, nhà báo   chuối và đĩa lạc rang thân tình. Ít lâu sau, tôi hay tin   yêu cầu anh ta “đừng bao giờ làm phiền tôi nữa”. Song   (người  vợ  sau  của  ông  Như  Mai).  Bà  vẫn  phải  ngồi   báo Hoàng Phiêu say mê cuồng nhiệt phóng sự điều
                                                           giường tiếp khách. Chỉ cho tôi cái bậc nối phòng bên,
 dữ người bạn đời của nhà thơ, nhà báo Ngô Như Mai
 Như Mai không hề than vãn nỗi cơ cực “chịu trận” của
 và ngôi nhà sơ tán  mình do tác phẩm ấy. Ông khiêm nhường bảo bậc tiền   qua  đời  vì  bệnh  ung  thư  gan.  Tôi  nhớ  lại  ngày  vào   như  hổ  dữ  vồ  hụt  mồi,  Duy  Bản  ngày  càng  lồng  lộn   bà  phân  trần:  “Trước  khi  ông  nhà  tôi  mất  khoảng  4   tra của nữ ký giả Khúc Trang, ông Như Mai liền ứng
                                                                                                            khẩu: “Một Khúc của Trang, Hoàng đã Phiêu!”. Cũng
          dữ dằn. Trong một cuộc nhậu, Bản chém gió với đám
                                                           năm, tôi pha sữa mời ông thì không may vấp ngã gãy
 nhân răn dạy: “Bệnh từ mồm mà vào. Họa từ mồm mà
 ngôi nhà sơ tán của ông bà, lúc chia tay, bà Linh tuy
 Mùa đông năm 1967, tôi rời Trung đội bảo vệ Tỉnh   ra” và đọc câu Kiều của Nguyễn Du: “Mình làm, mình   đang đau yếu vẫn gắng dậy chào khách. Bà còn chia   thuộc hạ: “Tin tao đi! Thằng Bản này đã muốn gì thì   xương đùi, phải mổ, nay vẫn phải ngồi thế này. Ông   lại nhớ mỗi lần tác giả “Thi sĩ máy” đến nhà tôi, các con
 ủy Quảng Ninh về nhận nhiệm vụ ở Ban Chính trị Công   chịu, kêu mà ai thương”. Rồi ông chuyển ngay sang hồi   sẻ, quan tâm, thấu hiểu công việc gian nan, vất vả   ngay cả trời cũng không cản nổi!”. Hắn bỉ ổi gắp lửa bỏ   Như Mai mấy lần nhắc tôi, chú cũng làm báo và là con   tôi đều khoanh tay lễ phép: “Cháu chào bác Như Mai
 an nhân dân vũ trang Quảng Ninh. Một hôm, thượng   tưởng bầu bạn văn chương đến với mình vô cùng cảm   của nghiệp báo chí: “Các anh bộ đội làm báo cần cẩn   tay người, dựng chuyện bôi nhọ cả Mạnh Tiến và Thu   cụ giáo Đạm. Chú biết đấy, hoàn cảnh đưa đẩy chúng   ạ!” thì tức khắc ông hóm hỉnh: “Lần sau chào bác Như
 úy, nhà thơ Huy Khoát, trợ lý tuyên huấn bảo tôi cùng   động. Ông kể, có một bạn đọc dù mưa gió đêm hôm   trọng, đừng phải chịu khổ sở như nhà tôi vì chữ nghĩa,   Hương hòng ly gián hai người. Khốn nạn và đểu cáng,   tôi đi bước nữa đến với nhau. Có phải xấu xa gì đâu   Ma nhé!”
 ông đến cơ quan báo Quảng Ninh, sơ tán ở xã Sơn   vẫn đến an ủi và khẳng định sẽ giúp ông làm một việc   không bị tù đày nhưng cũng bầm dập bao tháng ngày   hắn có lần định giở trò đồi bại với cô giáo Hương nhưng   mà phải che đậy và cho là chuyện khó nói. Thế nên   Ôi, ma như ông, thông tuệ, mẫn tiệp, đức độ cao vời
 Dương, huyện Hoành Bồ (cũ). Hai chúng tôi vào làm   khác, nếu như tác giả “Thi sĩ máy” bị buộc thôi việc.  mất ăn, mất ngủ”.  nhờ  cảnh  giác  và  cả  may  mắn,  Thu  Hương  đã  thoát   chúng tôi và con cháu vẫn hay vui đùa, chia sẻ với cả   vợi thì có muôn người muốn được làm ma đấy!
                                                                                                                                     Hạå Long
 48 Hạå Long  Xuân Ất Tỵ 2025  Xuân Ất Tỵ 2025                                                                                       Hạå Long         49
 Hạå Long
 Xuân Ất Tỵ 2025
                   Xuân Ất Tỵ 2025
   44   45   46   47   48   49   50   51   52   53   54