Page 58 - Trí thức Phú Yên
P. 58

Vaên hoùa - Vaên ngheä



           Tùy bút:




           Chuyến xe Grab một chiều mưa



                                                                                NGUYỆT HỒ



              Một chiều của ngày cuối tuần, Sài Gòn mưa như
           trút nước. Cơn mưa không nằm trong khuôn khổ thời
           gian. Chiếc xe máy của tôi lại “nhõng nhẽo”, đành gởi
           lại cơ quan qua đêm. Mở điện thoại mày mò mấy lần
           để đặt xe Grab nhưng không được, tôi liền bước ra
           ngoài cửa cổng cơ quan với ý định xem có xe nào đặt
           xe để về nhà.
               Như đã định sẵn và duyên tới chăng (?) tôi thấy
           một người chạy Grab với dáng người nhỏ thó đang
           tránh mưa dưới mái hiên của cơ quan cạnh bên, tôi
           tiến đến và hỏi:
              -  Ủa! xe em đang ở đây sao chị đặt hoài không có      Ảnh mang tính chất minh họa
           xe nào nhận chuyến?                            anh nói vài từ rặt giọng vùng miền nên tôi đoán anh
              - Do mưa lớn quá nên sóng điện thoại của tui cứ   là người miền Tây.
           lặn hụp hoài cô ơi!                               - Anh không phải người Thành phố này hả anh?
              Khi nghe rõ giọng, tôi liền nói:               - Quê tui ở miền Tây. Tui lên đây được một năm học
              - Xin lỗi, vì anh đeo khẩu trang và trùm kín nên   Đại học của con trai tui rồi đó.
           không đoán được tuổi của anh                      - Tôi hỏi: Một năm học Đại học của con anh là sao
              Anh xe grab nói:                            anh?
              - Không biết thì không có lỗi gì cô ơi! Tui sống đơn   - Không dấu gì cô, mang danh là quê hương Đồng
           giản lắm, không chấp nhất những điều không cần thiết   khởi, nhưng huyện tôi ở là miền biển nên còn khó
           thì mình mới cảm giác thoải mái được cô ạ!     khăn lắm cô ơi! Vợ chồng tui có được ba người con,
              Tôi đặt xe của anh đưa tôi về nhà tận bên kia cầu Sài   đứa con trai lớn đang ở với tui, học Đại học năm thứ
           Gòn. Anh đồng ý và mở điện thoại lên quẹt quẹt bấm   nhất ở thành phố này. Má sắp nhỏ (vợ của anh) ở dưới
           bấm gì đó (chắc là nhận cuộc đặt chuyến đi).   quê với hai đứa nhỏ làm lụng kiếm sống qua ngày.
              Hiểu ý anh, nên tôi nói: Anh không cần phải mở   Tui thì không có tiền của để nuôi con ăn học, nhưng
           App (mở ứng dụng công nghệ) chuyến đi này em sẽ   quyết tâm thực hiện được ước mơ vào đại học của con,
           trả tiền anh mà không cần phải đặt qua App.    vì ngày xưa tui cũng muốn được đi học mà hoàn cảnh
              Có vẻ anh không chịu vì sợ mình làm vậy là sai, là   không cho phép nên tui học đến hết lớp 10 phải nghỉ
           vi phạm…nhưng tôi nói: Xem như chiều nay mưa lớn   học đi làm thuê làm mướn. Tui muốn đến đời con phải
           anh tắt máy nghỉ chạy và đi về nhà.            có được cái chữ mới mong đổi đời, vậy nên tui quyết
              Sau khi ậm ừ thì anh cũng đành phải chiều lòng   tâm chấp cánh ước mơ cho con bằng cách theo con lên
           người khách như tôi. Khi đã ngồi lên xe rồi thì câu   thành phố tìm nghề gì làm để mà nuôi con trai ăn học.
           chuyện giữa tôi và anh được tiếp tục, và anh trải lòng   Hai cha con tui chân ướt chân ráo lên thành phố
           về hoàn cảnh gia đình của mình. Tôi cảm nhận được   và tài sản lớn nhất là 1 chiếc xe máy cũ mua thiếu (trả
           con người anh thật thà, giọng nhẹ và nhất là khi nghe   tiền chưa đủ) của đứa em bà con, để có phương tiện đi

            56  Số 25 tháng 12/2024
   53   54   55   56   57   58   59   60   61   62   63