Page 57 - Trí thức Phú Yên
P. 57
Xuân
Vaên hoùa - Vaên ngheä ẤT TỴ
Tùy bút: quá đơn chiếc nên cha xin phép phục viên, xuất ngũ trở
về địa phương sinh sống.
Kỉ vật đời lính của cha là chiếc ba lô, bộ đồ xanh màu
lá, chiếc mũ cối có gắn ngôi sao, sợi dây thắt lưng, đôi giày,
bi đông nước, nhiều giấy khen các loại… Mỗi kỉ vật đều
Cha tôi là bộ đội gắn với kỉ niệm đời lính chiến nên cha cố giữ gìn. Nhưng
vì thời gian mai một, bão lụt liên miên, nhà tranh vách đất
mối mọt gặm nhấm nên nhiều cái bị hư hỏng. Gần gũi nhất
PHAN HUY THÙY với cha chính là chiếc bi đông đựng nước, nó theo cha từ
nơi khói lửa chiến trường cho đến ruộng đồng sông bãi
mãi về sau. Mỗi khi nhìn lại, cha đều xúc động rưng rưng.
ằng năm, cứ đến dịp kỉ niệm ngày thành lập Quân
Hđội nhân dân Việt Nam 22/12 là cha tôi thường xem Riêng các loại giấy tờ có liên quan thời quân ngũ như giấy
lại những kỉ vật đời lính, bồi hồi nhớ về một thời quân ngũ. khen, bằng khen, huy chương, huân chương… được cất
giữ trong chiếc cặp da. Dù nét mực đã bị mờ nhưng tôi vẫn
Cha vừa vui mừng, vừa xúc động, bởi cha như được gặp thấy chữ kí của các vị lãnh đạo như Đỗ Mười, Nguyễn Hữu
lại những người đồng đội cũ, thoáng hiện về những năm Thọ đã kí khen tặng cha tôi.
tháng chiến tranh khốc liệt, hào hùng chẳng thể nào quên. Niềm vui lớn đối với cha là khi cơ quan quân sự đến
Kí ức về gia đình, về đời lính cứ ùa về bên cha… hướng dẫn làm hồ sơ cho đối tượng quân nhân theo Quyết
Năm 1965, cha vừa tròn 20 tuổi đã thoát li gia đình định số 142/2008/QĐ-TTg, thì những kỉ vật đời lính đã nói
tham gia kháng chiến. Nhà có 6 anh em trai thì 4 người thay tất cả. Cha tôi được nhận trợ cấp hằng tháng, được
đang hoạt động cách mạng gồm: bác 2, bác 4, bác 5, bác cấp thẻ Bảo hiểm y tế, được hưởng nhiều ưu đãi khác. Cha
6. Cha tôi là con út trong nhà, vẫn nhất quyết đi theo con mừng đến nghẹn ngào, ông hiểu rằng đó là sự ghi nhận
đường mà những người anh đã chọn, trở thành người lính của Đảng, Nhà nước, Chính phủ đối với những người lính
bộ đội Cụ Hồ, trực thuộc Quân khu V. Đơn vị của cha hành đã dành cả tuổi thanh xuân cho sự nghiệp đấu tranh giải
quân khắp đó đây, nay vùng Đà Nẵng - Quảng Nam, mai phóng dân tộc, thống nhất nước nhà. Hiện nay, bác 2 và
lại đến miền núi rừng KonTum, Gia Lai, ĐăkLăk... bác 6 được an nghỉ tại Nghĩa trang Liệt sĩ Đông Tác; bác 4
Cha kể, từ 1965 - 1975 là giai đoạn chiến tranh khốc và bác 5 đã ngoài 90 tuổi, đều được hưởng trợ cấp thương
liệt nhất. Thời chiến, lằn ranh sinh tử rất mong manh, sống binh. Đặc biệt thiêng liêng là bà nội được Nhà nước truy
chết cận kề, người lính ra đi chẳng hẹn ngày trở lại, nhưng tặng Mẹ Việt Nam anh hùng (có 2 con là liệt sĩ), được cấp
lí tưởng, lẽ sống, niềm tin thì không bao giờ phai nhạt. kinh phí để tu sửa phần mộ và các khoản lo hương khói.
Chính nhờ lí tưởng cao đẹp và niềm tin chiến thắng “Xẻ Phận con cháu, tôi rất tự hào và vô cùng biết ơn!
dọc Trường Sơn đi cứu nước/ Mà lòng phơi phới dậy tương Mỗi lần về thăm nhà, tôi mừng vui khi thấy cha cùng
lai” đã nâng bước cha và những người đồng đội vượt qua với bác 4, bác 5 vẫn còn mạnh khỏe. Càng xúc động hơn
gian khó, hiểm nguy. Cha kể cảnh bom đạn hãi hùng, khi mỗi sớm mai, bên chén trà nơi góc sân nhỏ, có 3 người
rừng thiêng nước độc, đói rét bệnh tật, thiếu thốn trăm anh em phơ phơ tóc trắng cùng nhau chuyện trò. Mỗi lần
bề, chứng kiến đồng đội hi sinh hoặc bị thương rất nặng, nhận tiền hoặc quà của bà nội là bác 4 chia đều 3 phần,
nhưng tinh thần của người lính vẫn kiên cường, lạc quan. mang gửi cho bác 5 và cha tôi để cùng lo hương khói cho
bà. Cha tôi là em út nhưng cũng 80 tuổi rồi, thế mà thỉnh
Lúc ở chiến trường, cha nghe tin bác 2 và bác 6 lần lượt thoảng ông còn khoe là được hai bác lì xì, mừng tuổi như
hi sinh, trước ngày đất nước thống nhất. Bác 4 đi tập kết cho đứa em nhỏ vậy! Trong ánh mắt của cha vẫn ngời lên
ra Bắc từ 1954, bác 5 đang công tác trên địa bàn tỉnh nhà niềm vui lớn, niềm tự hào về truyền thống của gia đình và
nhưng phải hoạt động bí mật nên anh em cũng mỗi người nhắc nhở chúng tôi ghi nhớ!
một ngả, không gặp nhau. Chiến tranh đã lùi vào dĩ vãng, cha tôi và những người
Đại thắng mùa xuân 1975 là mốc son chói lọi trong bạn già đều mừng vui khi thấy đất nước được yên bình,
lịch sử dân tộc Việt Nam. Từng giọt nước mắt lăn dài trên quê hương ngày càng phát triển. Tuổi xế chiều, cha tôi
gương mặt sạm đen khói lửa của những người lính chiến. càng nâng niu những kỉ vật đời lính bởi mỗi khi nhìn ngắm
Nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc khi đất nước chúng, cha như sống lại kí ức hào hùng của một thời trai
hòa bình, non sông thống nhất. Cha tôi nói, trong niềm trẻ. Và rồi, cha cũng không quên nhắc nhở cháu con về
vui sướng chung của cả dân tộc, còn có niềm vui riêng là khát vọng hòa bình, lí tưởng, lẽ sống, truyền thống gia
bản thân cha vẫn còn sống, được lành lặn trở về. Sự may đình, hình ảnh cao đẹp của người lính bộ đội Cụ Hồ. Sắp
mắn đó như có Trời Phật phù hộ vậy! Cha tôi lập gia đình đến ngày kỉ niệm 80 năm thành lập Quân đội nhân dân
năm 1976 ở tuổi 31, rồi tiếp tục phục vụ trong quân đội, Việt Nam, chúng ta càng tự hào về truyền thống vẻ vang,
đóng quân ở thị xã Pleiku. Đến tháng 5/1982, vì cảnh nhà anh hùng của lực lượng quân đội anh hùng!
Số 25 tháng 12/2024 55