Page 24 - Tạp Chí Văn Nhân
P. 24

SÁNG TÁC


                - Tầm này, chủ yếu là xe lên, chú ạ!         -  Đứng  làm  sao  được!  Xe  này  trần
           À, chú phải đợi đến đầu giờ chiều, còn một  thấp,  có  như  xe  khách  đâu!...  Thôi,  chú
           hai chuyến xuôi nữa đấy! Lát chú có mỏi  thông cảm cho ông ấy, sáng mai về vậy.
           lưng thì cứ ra võng kia mà nghỉ trưa nhé!...  Chuyến này, tôi cũng bị “lõm” tiền vé một
                Chị chủ quán ven quốc lộ vừa đưa cặp  ghế nhưng người ta đau ốm, biết làm sao!...
           bánh mì và nước uống cho anh, vừa chậm            Nghĩa thẫn thờ quay ra. Giờ anh mới
           rãi thông tin như thế...                     thấm mệt. Nhìn quanh xem còn quán nào,
                                                        ghé ăn cái đã, rồi tìm chỗ ngủ sau. Cũng
                              ***
                                                        may, quanh bến xe có nhiều nhà nghỉ.
                Xe  về  đến  Hà  Nội  lúc  hơn  tám  giờ     - Hai trăm một đêm, bộ đội nhé! Có
           tối. Đường phố thoáng hơn vì nhiều người  đủ chăn ấm đệm êm, điều hòa hai chiều
           đã về quê ăn Tết. Qua một chặng xe buýt  đấy!
           chạy lòng vòng nữa, Nghĩa mới tìm được            Nghĩa chợt nhớ ra là cần phải gọi điện
           bến xe. Hỏi bảo vệ, anh mới biết, dù ngày  về cho bố mẹ và em gái. Ông chủ nhà nghỉ
           Tết được tăng cường thêm chuyến nhưng  bấm số rồi đưa điện thoại cho anh. “A lô!
           tầm này trở đi là không còn xe khách nữa.  Bố mẹ ạ! Con bị lỡ xe nên tối nay chưa về
           Giờ may ra còn xe tiện chuyến. Những xe  được. Trưa mai, chắc chắn con sẽ có mặt ở
           này nhỏ, từ 5 đến 7 chỗ, chạy linh hoạt giờ  nhà. Bố mẹ và em đừng lo nhé!...”.
           giấc nên có thể đón khách muộn hơn.
                Nghĩa bước ra đường, tiến về phía gốc                       ***
           cây bên hè phố, đang lố nhố người nằm,            Nghĩa  choàng  dậy,  nhìn  đồng  hồ,
           người ngồi. Chắc cũng đang đợi xe muộn.  thoáng giật mình khi thấy đã sáu giờ rưỡi
                Nửa tiếng sau, một chiếc 7 chỗ ào đến  sáng.  Có  lẽ  mệt  nên  anh  ngủ  quên,  chứ
           rồi tấp vào. Có Nghĩa và hai người nữa,  hằng ngày ở đơn vị, cứ năm giờ anh đã
           hình như là hai vợ chồng, cần về chuyến  thức giấc để tập thể dục rồi...
           này. May quá, xe còn ba ghế trống! Nhưng          - Mấy giờ về đến bến vậy bác tài?
           vừa bước lên xe, người phụ nữ đã hớt hải:         - Khoảng 11 giờ nhé!
                - Ôi, chú lái xe ơi! Ông nhà tôi mới         Nghĩa lên xe khách, tìm chỗ ngồi rồi
           mổ ruột thừa, vẫn đau lắm! Đáng lẽ còn  đặt cây quất xuống bên chân, đôi tay ôm
           phải nằm viện chục hôm nữa nhưng vướng  chiếc  ba  lô  sát  ngực. Anh  định  làm  một
           Tết nên chiều nay, bác sĩ cho về. Giờ ông  giấc  ngon  lành  thì  chợt  thấy  mùi  thuốc
           ấy  mà  phải  ngồi  đường  dài  thì  chịu  sao  nam thoang thoảng tỏa lên. “Ôi, suýt nữa
           được! Nhờ các chú xem thế nào!...            thì quên! Mình còn phải chuyển mấy thang
                - Ui giời! Đã muộn thì chớ! Thôi ba  thuốc về cho mẹ của Tiến nữa chứ!”
           người hàng ghế trên đổi chỗ xuống dưới,           Tiến khác tỉnh nhưng nhập ngũ cùng
           nhường cho ông ấy nằm. Bà vợ thì chịu  đợt với Nghĩa. Tiến có người mẹ già bị
           khó ngồi ghé vào vậy! À, còn chú lính nữa,  bệnh đau đầu hành hạ, chữa mãi không
           làm sao bây giờ?                             đỡ.  Vừa  rồi,  nghe  nói  trong  vùng  đóng
                - Hay là anh để em đứng cũng được! -  quân  có  lương  y  người  Dao  bốc  thuốc
           Nghĩa nói với vào trong xe.                  nam gia truyền hay lắm, Tiến kể bệnh của


            VĂN NHÂN SỐ 158+159 NĂM 2025                                                                                                  23
   19   20   21   22   23   24   25   26   27   28   29