Page 23 - Tạp Chí Văn Nhân
P. 23

SÁNG TÁC


           Mẹ à! Con được đơn vị thưởng nghỉ tranh  bà con tập trung thu hoạch nông sản nên
           thủ về quê ăn Tết đấy, mẹ ạ! Chiều mai, con  đất vương vãi khắp mặt đường. Lại mưa
           sẽ có mặt ở nhà. Mẹ cứ để sáng 30, con sẽ  xuân nên đất nhão ra, mặt đường trơn như
           chở mẹ đi chợ mua sắm và đi Tết ông bà, họ  mỡ. Tay lái nữ sinh chở bốn cây đã khó.
           hàng nhé! Mà mẹ bảo bố chẻ cho con ít lạt,  Đằng này, xe của Hoa xếp những tám cây...
           để con gói bánh chưng cho nhé!...”. Cả đêm        - Cây bị vỡ vồng, gẫy cành thế này,
           qua, anh trằn trọc khó ngủ, tưởng như có  không biết có ai mua nữa không cơ! Thế
           thể chạy ngay về nhà được. Nhưng đường  nào mẹ cũng mắng em thôi!
           về những hơn ba trăm cây số cơ, phải qua          Nhìn vẻ mặt lo lắng của Hoa, Nghĩa
           mấy chặng đi xe khách...                     vội trấn an:
                Đang suy nghĩ miên man, chợt Nghĩa           - Cứ từ từ, em ạ! Giờ em vào xóm,
           giật  mình  khi  nghe  tiếng  con  gái  ngay  kiếm ít bẹ chuối và dây buộc, mang ra đây
           trước mặt:                                   cho anh. À, nhớ mang thêm cái kéo nhé!...
                - Ơ, anh Nghĩa! Anh đi đâu mà vội            Rồi hai anh em lúi húi hồi lâu, những
           thế?                                         vồng quất được chằng buộc lại và tỉa tót
                - À, Hoa à! Anh được đơn vị cho nghỉ  gọn gàng. Được cái đất ướt nên vồng cây
           tranh thủ về quê ăn Tết!                     cũng dễ sửa sang. Nhưng đất bết dính cả
                Hoa là con gái út nhà chú Tam, ở trong  vào  quần  áo  của  Nghĩa.  Trông  anh  như
           xóm Cẩm Trà cách doanh trại không xa.  người vừa dưới ruộng lên...
           Chủ nhật hàng tuần, đơn vị Nghĩa thường           - Xe nặng mà đường trơn nên giờ để
           được ra các khu dân cư để làm “công tác  anh lái cho nhé! Với lại, anh phải tìm chỗ
           dân  vận”,  giúp  đỡ  bà  con  nông  dân  thu  nào rửa chân tay nữa. Em xách ba lô đi
           hoạch hoa màu hoặc làm việc nhà như xới  sau, có gì hỗ trợ anh!
           vườn, rào giậu... Anh đã từng đôi lần được        Xe quất tìm đến chợ cũng đã non trưa.
           ăn cơm ở nhà Hoa. Cô bé đang học lớp 11.  Chợ ngày Tết, hàng hóa nhiều, người lại
           Người nhỏ nhắn, cởi mở và thỉnh thoảng  đông nên Nghĩa không biết mẹ Hoa ngồi
           cũng biết trêu đùa mấy anh lính.             chỗ nào. Đành lòng, anh phải đợi cô đến
                - Em chở quất ra chợ bán à?             mới chuyển cây xuống được. Gột rửa qua
                - Vâng! Nay em mới được nghỉ học,  quần áo, Nghĩa xách vội ba lô, định chào
           tranh thủ cùng bố mẹ “chạy” ít quất Tết.  rồi hướng ra đường thì mẹ Hoa gọi giật lại.
           Bố  đang  đánh  cây  trong  ruộng  kia.  Em       - Anh bộ đội ơi! Cảm ơn anh đã giúp
           nhận  chân  chở  ra  cho  mẹ  bán.  Cận Tết,  em nó! Cho cô chú gửi lời chúc Tết đến
           không thuê được xe lam nên em phải chở  bố mẹ ở quê nhé! Cũng chẳng có gì, cho
           bằng xe máy. Bố đã bảo rồi nhưng tại em  cô biếu gia đình cây quất để chơi Tết. Anh
           tham quá, nên...                             chịu khó mang về giúp nhé!
                Nghĩa  nhìn  xuống  chiếc  xe  wave          Để Hoa và mẹ cô vui lòng, anh xin
           chỏng chơ bên vệ đường. Hai tấm gỗ ở hai  cây quất nhỏ nhất, rồi cho vào túi ni lông
           bên hông xe đã tuột dây treo. Mấy vồng  to. Hoa theo tiễn Nghĩa ra đến cổng chợ.
           quất rơi nằm ngổn ngang. Đường nội đồng  Anh quay lại nhìn cô, tươi cười cùng lời
           đã được bê tông hóa nhưng mấy hôm nay,  chúc Tết, rồi mải miết bước đi...


           22                                                                                              VĂN NHÂN SỐ 158+159 NĂM 2025
   18   19   20   21   22   23   24   25   26   27   28